Hòa Ương không để tâm đến Khương Tuyết Tuệ đang khóc lóc không ngừng, chỉ lặng lẽ bước đến trước mặt Hà Thành, đưa tay thử nhiệt độ trên trán cậu.
Hà Thành ngửa đầu, để mặc cho cô chạm vào, mười ngón tay thon dài nắm lấy mép giường, lưng hơi cong xuống theo dáng ngồi. Hòa Ương chỉ đứng gần thôi đã cảm nhận được từng luồng hơi nóng phả ra từ da thịt cậu, nóng đến mức khiến người ta bức bối.
Trước mắt là một thiếu niên với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh ánh nước, hơi thở yếu ớt. Ngực cô như bị ai đập mạnh vài cái, vội vàng quay mặt đi, né tránh ánh mắt ấy rồi lặng lẽ đi đến chỗ Khương Tuyết Tuệ, ngồi xuống nhặt lại những hộp thuốc vương vãi đầy sàn.
Hòa Ương tìm được thuốc hạ sốt, đưa đến bên tay Hà Thành.
Từ nhỏ cô đã quen tự lo cho bản thân, cảm cúm sốt nhẹ có thể nằm nghỉ một giấc là khỏi. Nhưng người trước mặt thì khác. Cậu ấy như đứa em trai được nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần hơi không khỏe đã khiến người lớn lo sốt vó, chỉ thiếu nước đưa bác sĩ về ở hẳn trong nhà.
Mà Hà Thành, lại còn cao quý hơn cả em trai cô nhiều lần. Cậu ngồi yên trên mép giường, hơi cau mày, cả người tinh xảo như một món đồ sứ đắt giá, vừa mong manh lại vừa khiến người khác muốn bảo vệ.
Hòa Ương nhìn cậu, không kìm được mà hạ thấp giọng, dịu dàng nói:
“Cậu sốt cao lắm rồi, nằm nghỉ chút đi. Tớ đi nấu nước, lát nữa uống thuốc.”
Cô lại tìm trong hộp thuốc một cây nhiệt kế, đưa cho Hà Thành rồi đi ra ngoài. Khi tới cửa, cô liếc nhìn Khương Tuyết Tuệ vẫn còn khóc thút thít, mặt không vui:
“Khương tỷ, không định ra ngoài sao?”
Giọng nói mang theo chút mỉa mai:
“Tôi không biết bếp ở đâu.”
Khương Tuyết Tuệ bị nói trúng tim đen, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cuối cùng cũng lặng lẽ đi xuống.
Hòa Ương giờ đã hiểu rõ tâm tư của cô ta. Nhưng cô không muốn vạch trần, cũng chẳng buồn nói ra những lời khó nghe. Cô im lặng đứng một bên, đợi nước sôi. Trong lòng thầm nghĩ, chuyện trong nhà người ta, vốn không liên quan gì đến cô. Chẳng qua là vì hôm nay trùng hợp ngủ lại, nên mới thấy cậu ta sốt cao quá, không nỡ mặc kệ.
Dù gì, ngoài cô ra thì chẳng ai ở đây lo cho Hà Thành. Người bảo mẫu kia thì tâm tư không ngay thẳng, còn Hà Thành thì sốt đến mức gần như mê man, chẳng còn sức mà tự lo cho mình.
Cô cúi đầu, cơn buồn ngủ kéo tới. Tiếng nước sôi ùng ục làm cô tỉnh lại, vội ngăn tay Khương Tuyết Tuệ đang định lấy nước:
“Để tôi làm.”
Khương Tuyết Tuệ trong lòng không cam tâm, nhưng cũng không dám lại mạo phạm Hà Thành thêm lần nữa. Cú đánh ban nãy còn chưa kịp tiêu, trán vẫn còn đau âm ỉ, không biết có bị tụ máu không. Cô ta chóng mặt quay về phòng, không dám dây dưa nữa.
Hòa Ương bưng ly nước lên lầu, nhìn qua nhiệt kế vừa lấy ra — suýt chạm ngưỡng 40 độ, không lạ gì khi Hà Thành nóng đến mức này.
Cô cầm nhiệt kế, chần chừ. Bên ngoài mưa vẫn trút xuống như trút nước, sấm chớp đì đùng, không biết đường có đi được không. Cô nắm lấy điện thoại, lay nhẹ Hà Thành:
“Cậu sốt cao quá rồi, phải đến bệnh viện thôi.”
Hà Thành mơ mơ màng màng mở mắt, khẽ gọi tên cô:
“Hòa Ương...”
Cô đang định xuống gọi Hà thúc thì chợt nhớ ra, trước đó tưởng người chăm sóc là phụ nữ nên mới tính nhờ, giờ biết không đáng tin nữa rồi. Cả căn biệt thự lớn thế này, vừa nhìn đã biết nhà giàu, vậy mà lại không có ai chăm sóc nổi một người đang ốm đến mức sắp ngất.
“...Hòa Ương.”
Hà Thành thì thào, cả người như con cua bị luộc chín, nóng đến lạ. Cậu yếu ớt chỉ tay về phía điện thoại bên cạnh.
“Trong máy có số bác sĩ, ở gần đây...”
Hòa Ương vội lấy điện thoại, tra danh bạ, tìm được số bác sĩ rồi gọi ngay, nói rõ tình hình chỉ trong mấy câu.
Bác sĩ Trần đến rất nhanh.
Lúc ông tới, Hà Thành đã thϊếp đi vì sốt quá cao, nếu còn để lâu nữa e rằng đã ngất thật rồi.
Bác sĩ Trần truyền nước cho Hà Thành, vừa làm vừa cảm thán:
“Cả đêm tôi cũng không dám ngủ say. Mùa xuân, mưa dầm gió lạnh, cậu chủ nhỏ thân thể yếu ớt, hiếm khi có một ngày khỏe mạnh. Hôm qua vừa dừng thuốc, hôm nay lại phát sốt. Tôi làm nghề y nhiều năm, chưa từng thấy ai lăn lộn như cậu ấy.”
Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của nhà họ Hà, vẫn luôn theo sát bên Hà Thành.
Hà Thành thích yên tĩnh, biệt thự này ngoài bác tài Hà thúc và người nấu cơm là Khương Tuyết Tuệ ra, những người khác đều ở trong căn phòng liền kề.
Hòa Ương bị một phen như vậy lăn lộn đến tỉnh cả ngủ. Nghĩ mai không phải đến trường, nàng dứt khoát gắng gượng tỉnh táo, tò mò hỏi:
“Vậy… cậu ấy mắc bệnh gì thế ạ?”
Bác sĩ Trần trả lời mơ hồ:
“Không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là thể chất yếu, gặp chút gió chút lạnh cũng có thể phát bệnh. Nói thẳng ra thì là sức đề kháng quá kém, lại không biết quý trọng sức khỏe. Chỉ trong một tháng mà mưa có hai lần, người bình thường chẳng sao, bị mưa một chút cũng không ảnh hưởng gì, nhưng tiểu thiếu gia thì không thể bị lạnh. Mà xui xẻo là cả hai trận mưa đó, cậu ấy đều bị dầm cho ướt sũng... Cảm cúm cứ nối tiếp nhau, chưa kịp khỏi hẳn đã lại tái phát!”
Hòa Ương nghe vậy thì thấy áy náy.
Nàng nhớ lần đầu gặp Hà Thành là lúc hắn đưa ô cho nàng, chính mình thì bị ướt hết. Hôm sau Lý Khả Hân bảo rằng Hà Thành bị bệnh xin nghỉ, lúc đó nàng còn không biết ai là Hà Thành nên cũng chẳng để tâm. Nghĩ lại, cả hai lần gặp mưa hắn đều vì nàng mà bị ướt.
Khi bác sĩ Trần thu dọn hộp thuốc chuẩn bị rời đi, Hòa Ương vội giữ lại:
“Hay là bác ở lại đi ạ.”
Nhỡ giữa chừng có chuyện gì, nàng thật sự không biết phải làm sao.
Nhưng bác sĩ Trần từ chối:
“Tôi ở ngay phòng bên cạnh thôi. Gọi một cú điện thoại là đến ngay. Bây giờ cậu chủ không sao rồi, chỉ phiền tiểu thư Hòa giúp thay chai truyền khi cần.”
Hòa Ương còn định nói gì đó thì bác sĩ Trần lại nói tiếp:
“Cậu ấy không thích trong nhà có quá nhiều người. Nếu tôi ở lại đây đêm nay, e là cậu ấy sẽ nổi giận.”
Hòa Ương không nhịn được lườm một cái, cái kiểu tính khí gì vậy chứ?
Không còn cách nào khác, cô đành lưu lại trông coi. Ngay cả Hà thúc cũng không tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng đóng cửa tiễn bác sĩ Trần ra về.
Ngáp dài một cái, nàng kéo chiếc ghế lại gần giường, chống cằm ngồi đợi thời gian trôi. Lúc thì nhìn chai truyền, lúc lại lướt xem tin nhắn. Đêm khuya tĩnh lặng, mưa cũng đã ngừng, chỉ còn gió vẫn rít qua từng khe cửa.
Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên gương mặt Hà Thành.
Lúc ngủ trông Hà Thành lại ngoan ngoãn lạ thường. Mái tóc đen rối nhẹ, khuôn mặt thanh tú hiện rõ nét trong trẻo, đôi môi hơi tái, dù đang ốm cũng vẫn đẹp đến rung động lòng người. Nếu phải ví von, thì thật giống như một vị hoàng tử tinh linh lạc bước vào nhân gian – vừa thuần khiết vừa bí ẩn.
Hòa Ương ngẩn ngơ nhìn.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên vài tiếng, cô nhanh chóng thay chai truyền sắp cạn, cẩn thận điều chỉnh lại giờ hẹn.
Rốt cuộc, cô cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ đang cuộn trào.
Rơi vào giấc mộng đêm đen sâu thẳm...
.................
Hòa Ương thuê một căn hộ nhỏ, gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh.
Chủ nhà là một dì lớn tuổi, tính tình hiền hậu. Khu nhà nằm gần đại học và trung tâm thương mại, nên phần lớn người thuê trọ là thanh niên. Lúc dẫn đi xem phòng, dì ấy bảo muốn cho người trẻ thuê để trong nhà thêm phần ấm áp, vì vậy rất chăm chút trong việc trang trí. Nhà tắm có cả bồn, điều mà Hòa Ương rất thích.
Tan làm trở về, cô xả đầy nước ấm vào bồn, ngâm mình thả lỏng, để mặc cho mệt mỏi trong người được cuốn trôi theo làn nước.
Hòa Ương mệt rũ, khập khiễng đẩy cửa bước vào.
Trước mắt cô chợt tối sầm lại — cách bài trí căn phòng giống y hệt nơi cô đang thuê, chỉ là mọi thứ trông như một phiên bản sơ khai, đơn điệu và trống trải. Trên cửa sổ treo rèm đen kín mít, thoáng nhìn thôi đã cảm giác như có thứ gì đó vô hình níu chặt bước chân, từng luồng khí âm trầm như muốn nuốt chửng cả không gian.
Cô chẳng mảy may để tâm đến những khác biệt ấy, tiện tay quăng túi xuống, rồi đẩy cửa nhà tắm bước vào.
Vòi sen vẫn đang phun nước ấm ào ào, hơi nước mờ mịt bao phủ cả căn phòng, tựa như phủ lên một lớp lụa mỏng trắng ngần, mềm mại và hư ảo.
Dưới ánh đèn, những giọt nước li ti tụ lại, ánh lên làn sóng lấp lánh. Trong dòng nước ấy, như thể từng đóa hoa nhỏ đang từ từ nở rộ rồi vỡ tan, bồng bềnh trôi nổi, mê hoặc mà đáng sợ.
Bỗng hơi nước bị xé tan — trước mắt hiện lên một thân hình nam giới.
Cơ thể anh gầy gò, làn da nhợt nhạt như vỏ trứng, từng đường nét hiện rõ dưới làn nước. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi đen cong khẽ rủ xuống. Gương mặt tuấn tú ấy đã chẳng còn nét non nớt của thiếu niên, mà thay vào đó là vẻ trưởng thành sắc lạnh của đàn ông, nhưng sâu trong đó lại ẩn giấu một nỗi bi ai khiến người nhìn cũng nghẹn ngào.
Tựa như một thiên sứ đã gãy cánh. Cũng như đóa hồng héo úa khô cằn.
Anh nằm yên giữa làn nước lấp lánh như khảm mây, ngủ say.
Ngủ say mãi mãi.
Hòa Ương hét lên một tiếng thất thanh.
Chợt cả người cô ngã nhào vào làn nước mờ ảo ấy.
Cô lấy tay bịt chặt miệng, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.
Hơi nóng bốc lên đè nặng lên ngực, như thể muốn cướp đi cả hơi thở. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, không thể phát ra nổi một âm thanh.
Hoảng loạn chiếm lấy tâm trí cô. Mắt trợn tròn, bất lực nhìn hơi nước dần tan đi, để lộ ra cảnh tượng trong nhà tắm—
Nam nhân ấy nằm yên, tay buông thõng.
Từng dòng máu đỏ thẫm chảy dọc cổ tay.
Tí tách... tí tách...
Cô không nghe được âm thanh gì nữa. Cả thế giới như chìm vào câm lặng. Mọi hình ảnh như đông cứng lại ở khoảnh khắc đó.
Cô run rẩy, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống sàn. Những giọt nước bắn tung, bám lên làn da nóng rực của cô, như ngọn lửa đang thiêu đốt, từng chút từng chút ngấm vào máu thịt, rồi hóa thành lạnh buốt thấu xương.
Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt tái nhợt của anh.
Rất lâu... rất lâu...
Môi cô trắng bệch vì sợ hãi, cố gắng giãy ra khỏi xiềng xích trong đầu. Cuối cùng cũng phát ra được một tiếng hét kinh hoàng.
“Hòa Ương...”
“Hòa Ương... tỉnh lại đi!”
Cô giật mình mở choàng mắt, trước mặt là một màn sáng lóa. Cô thở hổn hển, não bộ vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi.
Chuông báo thức vang inh ỏi không dứt.
Hà Thành chật vật ngồi dậy, lo lắng nhìn cô.
Hòa Ương từ từ hướng ánh nhìn về phía Hà Thành.
Nghĩ tới hình ảnh kinh hoàng trong mơ, cô lại hét lên thất thanh, toàn thân run lẩy bẩy, lùi lại ngã nhào xuống đất.
Hà Thành định đỡ cô dậy, nhưng vừa sốt suốt một đêm, cơ thể yếu ớt đến mức không nhúc nhích nổi. Nhìn cô ngã trên sàn, tim anh thắt lại.
“Sao vậy? Ác mộng à?”
Hòa Ương ngồi ngây ra dưới đất rất lâu, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Cô vịn vào thành ghế, run run đứng dậy, khẽ nói: “Không sao.”
Cô tránh ánh mắt lo lắng của anh, thay thuốc xong, lặng lẽ liếc nhìn ánh mặt trời đã len qua cửa sổ, cổ họng khô rát đến mức không thốt nên lời. Cô vớ lấy ly nước trên bàn, uống cạn một hơi.
“Tớ về đây. Còn một bình thuốc nữa, bảo Hà thúc đến thay.”
Nói xong, cô không quay đầu lại, rời đi thẳng thừng, bỏ mặc Hà Thành ngồi đó.