Bắt Nạt Nam Chủ Hằng Ngày

TG1 - Chương 5

Nhìn những kẻ bắt cóc đang ngáp dài, Hình Ca thân thiện nói: "Đại ca, anh xem, chúng ta ngồi đây nhàm chán như vậy. Tại sao chúng ta không vui vẻ và thư giãn một chút nhỉ?"

Kẻ bắt cóc trừng mắt nhìn cô: “Nhóc con, đừng giở trò!”

"Đại ca, nhiều người như vậy, tôi sao dám giở trò?" Hình Ca chỉ vào tay chân đang bị trói: "Các anh biết đấy nhà tôi rất giàu, tôi cũng rất trân quý mạng sống của mình, cho nên các anh nhất định sẽ lấy được tiền. Nếu biết kết quả như vậy, tại sao phải làm cho quá trình này trở nên nhàm chán và khó chịu? Không bằng bốn người chúng ta tập trung lại chơi đánh bài để gϊếŧ thời gian đi?

Thấy kẻ bắt cóc cảm động trước lời nói của mình, Hình Ca không ngừng nỗ lực, vẻ mặt đau lòng nói: “Chúng ta cược tiền đi, các anh một khối, tôi một vạn khối. Như thế nào? Nếu các anh có thể thắng tôi, tôi sẽ để gia đình mang thêm tiền đến! Dù sao thì tôi nghèo đến mức dư rất nhiều tiền, không bằng làm việc để mọi người vui vẻ.”

Tên cầm đầu cười lớn mắng: "Cậu thật thú vị, đồ ngốc! A Cửu, mua một bộ bài mới rồi quay lại đây!"

Thế là bốn người họ cùng nhau ngồi vào một bàn và bắt đầu chơi bài. Bởi vì Hình Ca chi tiêu hào phóng và tính tình táo bạo nên thỉnh thoảng cô sẽ "chăm sóc" những kẻ bắt cóc ở bàn chơi bài. Sau vài ngày, cô nhanh chóng hòa hợp với những kẻ bắt cóc và bắt đầu gọi họ là anh em.

"Đại ca, tôi thấy thân thủ của anh cũng không tệ, anh có thừa khả năng trở thành một vệ sĩ hàng đầu. Tiền lương anh có thể kiếm được sau khi làm việc vài tháng còn tốt hơn thế này. Anh sẽ không cần phải lo lắng đề phòng. Tại sao anh không cân nhắc việc thay đổi nghề nghiệp?"

Vào ngày này, Hình Ca đã nói những lời "đau lòng" làm thủ lĩnh của kẻ bắt cóc rất cảm động: "Nhưng tôi chỉ là một kẻ giang hồ, ai dám thực sự thuê chúng tôi?"

“Này, nói thì dễ, nhà tôi thiếu mấy người, anh có muốn đến không? Tôi sẽ giả anh lương cao hơn! Tôi đảm bảo anh sẽ có xe sang để lái, có mỹ nữ ôm để ôm, và anh cũng có thể sống một cuộc sống nhàn nhã, hạnh phúc."

Vì thế……

Hình Ca trở về nhà an toàn, còn mang theo lão đại và tiểu đệ về nhà!

Lúc này, nữ chủ vẫn đang tuyệt thực ở nhà, cô thực sự đói bụng, không nhịn được đi xuống lầu tìm thứ gì ăn, đột nhiên xuống nhà liền nhìn thấy em trai, sau đó một phen nước mắt nước mũi nhào lên "An, em không sao thực sự là quá tốt, chị còn tưởng em thực sự bị bắt cóc!"

Tên cầm đầu có tài bắt cóc lạnh lùng ngăn cản nữ chủ: "Thật xin lỗi, thiếu gia không thích gần người khác. Xin tiểu thư hãy tự trọng."

Hình Ca có thói sạch sẽ vội vàng tránh xa nữ chủ lôi thôi lếch thếch, giơ ngón tay cái ra hiệu với Hạ Nghị: “Hôm nay lương của anh sẽ tăng gấp đôi!”

Kẻ bắt cóc dè dặt gật đầu: “Cảm ơn thiếu gia.”

A Cửu - em trai kẻ bắt cóc chạy tới, “Thiếu gia, có một người đàn ông trông giống như một con quạ, mặc đồ đen và đang phát điên trước cửa! Anh ta giống như một kẻ tâm thần, nói nếu không mở cửa anh ta sẽ tự sát!"

"Một người?"

"Vâng!"

"Tốt lắm, trói hắn lại mang đến đây. A Tam, gọi cha mẹ tôi tới."

Đang nói chuyện, A Cửu ném nam chủ vào trong đại sảnh như ném một cái bao tải, đá hắn một cái, nói: "Người khôn ngoan thì nên thành thật." Nước mắt của nữ chủ đột nhiên chảy ra như vòi nước, đau lòng đến bên nam chủ: "Hoàng Địch, anh không sao chứ? Thật xin lỗi, đã khiến anh phải chịu nhục nhã như vậy."

Hình Ca trợn mắt, lão tử ở đây không biết Thái Thượng Hoàng ở đâu.

Nam chủ suýt bị A Cửu đá đến tắt thở. Khi nhìn thấy tiểu tình nhân đã mất tích mấy ngày, anh ta trìu mến nói: "Không, Như Như, đừng nói những lời khiến anh đau lòng như vậy, vì em nhục nhã thì tính là cái gì?"

"A Hoàng..."

"Như Như..."

Hai người hôn nhau say đắm.

Khi nhìn thấy ảnh tượng như vậy, mẹ của nữ chủ gần như ngất xỉu, bà đã nuôi dạy con gái mình theo tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các, nhưng giờ đây con gái lại không biết xấu hổ hôn một người bằng tuổi cha mình, thực sự không thể chịu nổi.

Cha Hứa tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Ông nhìn con trai mình và nói: “An, con bảo cha mẹ quay lại chỉ để nhìn chị gái con thôi sao?”

Hình Ca lắc đầu, kể cho họ nghe mọi chuyện về vụ bắt cóc cô, cha Hứa rất tức giận và gần như phải dùng đến gia pháp, “Nghịch nữ, mày vì một người đàn ông mà đem em trai trở thành cái gì? Nếu có chuyện gì xảy ra, mày cũng sẽ không gọi điện báo cho chúng ta phải không? Khóc, khóc, khóc, cả ngày chỉ biết khóc! Ngoài khóc ra mày còn làm được gì!

Ông không dám tưởng tượng, nếu con trai của ông thật sự bị gϊếŧ, nếu sản nghiệp của gia tộc giao cho một đứa con gái hồ đồ này thì thật sự không còn hy vọng gì nữa! Ông cho rằng con gái mình chỉ là ngây thơ và đơn thuần, nhưng ông không ngờ rằng khi ra ngoài cô thậm chí còn không mang theo não!