Đoàn Vân Thâm phiên dịch từ "thích ăn" dựa trên ngữ điệu nho nhã mà cậu học được khi xem các bộ phim truyền hình cổ trang, đại khái có nghĩa là ngự trù của nước thiên triều các người suy nghĩ tinh tế, tài nghệ khéo léo làm ra điểm tâm tuyệt vời mà ở chỗ man di như chúng tôi chưa từng thấy qua nên tôi rất thích.
Sau khi nói xong, Đoàn Vân Thâm quyết định đánh giá khả năng tổ chức ngôn ngữ của mình 10/10.
Ngoại trừ khi mình sáng tác văn lúc ở trường cấp hai, cậu chưa bao giờ có kỹ năng tổ chức ngôn ngữ xuất sắc như vậy. Sử dụng tất cả văn nói lẫn văn viết biến thành vuốt mông ngựa, khoa trương khen ngợi nước thiên triều bọn họ.
Mình xuất sắc quá đi mất!
Đoàn Vân Thâm tự khen ngợi mình ở trong lòng trước, sau đó quay đầu nhìn Cảnh Thước, trong lòng bất giác run lên.
Tại sao lại có vẻ mặt này?
Vừa rồi chẳng lẽ mình khen ngợi còn chưa đủ ra sức sao?
Cảnh Thước thôi không nhìn nữa, vẻ mặt khó đoán nói: “Nhiều năm nay trong cung ta chưa từng nghe có người nào nói thích ăn phật thủ tô.”
Đoàn Vân Thâm: "Tại sao?"
Cảnh Thước thản nhiên nói: “Bởi vì bọn họ đều đã chết.”
Đoàn Vân Thâm: "..."
Chết tiệt, triển khai kiểu quần què gì vậy?
Chết như thế nào? Tại sao lại chết? Các người thích dùng phật thủ tô làm gia vị?
Hay anh không thích người khác ăn phật thủ tô nên gϊếŧ hết bọn họ?
---Tôi nghĩ là vế sau đó.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi, xong rồi, muốn tèo rồi.
Lúc này Đoàn Vân Thâm cảm nhận được ánh mắt của bạo quân đang nhìn mình, nhưng cậu lại không dám đối diện nhìn hắn một chút nào.
Thái y lúc này cũng đã kiểm tra xong, có lẽ đang tìm thuốc chữa bệnh tương ứng, lúc này gã cúi đầu lục lọi tìm kiếm đồ vật này nọ trong hộp thuốc mang theo bên mình.
Giữa Đoàn Vân Thâm và Cảnh Thước thậm chí không có bất cứ rào cản vật che nào, cậu cảm giác như mình sắp bị ánh mắt đối phương cắt thành từng mảnh.
Bây giờ có lẽ nên tìm cách xoay chuyển: “Thật ra thần cũng không thích ăn món này lắm...”
Vừa nói được nửa lời, Đoàn Vân Thâm bỗng nhiên bị chói mắt bởi thứ gì đó trong hộp thuốc trông giống như một tấm gương nhỏ.
Ánh sáng khúc xạ vừa lúc chiếu vào mặt Đoàn Vân Thâm, sáng chói cả mắt.
Nhưng tại sao trong hộp thuốc của ngự y lại có một chiếc gương nhỏ?
Đoàn Vân nhìn kỹ hơn và nhận ra rằng có một con dao găm thay vì một tấm gương.
Thân con dao găm sáng đến mức khúc xạ ánh sáng và làm lóa mắt người ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đoàn Vân Thâm thậm chí còn không kịp bình tĩnh suy nghĩ mình nên làm cái gì.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cậu nhìn thấy thái y nắm chặt con dao găm, bước về phía trước với tốc độ cực nhanh, cố gắng đâm vào tim tên bạo quân.
Vừa rồi phần lớn thị vệ đã đuổi theo thích khách cho dù còn sót lại một ít, bọn họ vẫn ở ngoài cửa.
Thái y quá gần với Cảnh Thước, thậm chí còn gần hơn cả Đoàn Vân Thâm.
Gã là thái y nên biết rất rõ vị trí các kinh mạch nội tạng.
Đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Nếu con dao này xuyên qua trái tim bạo quân, ở trong thế giới cổ đại với nền y học lạc hậu, sẽ khó có vị thần tiên nào có thể cứu được hắn.
"Cẩn thận! "
...
Chờ lúc Đoàn Vân Thâm kịp phản ứng thì tay cậu đã nắm chặt con dao găm.
Cậu nắm phần lưỡi dao cách trái tim tên bạo quân.
Nhưng vì bị hai tay cậu cản trở nên chỉ có chút mũi dao chỉ xuyên qua da ngực tên bạo quân.
Đoàn Vân Thâm: "..."
Cảnh Thước: "..."
Thái y: "Hôn quân yêu phi!! Hôm nay ta muốn các người phải đền mạng cho muội muội Quân Trác của ta!! Gϊếŧ hôn quân thay trời hành đạo, vương gia mới là lựa chọn tốt nhất cho thiên hạ này."
Thái y điên cuồng hét lên khẩu hiệu trong khi cố gắng rút con dao găm ra khỏi tay Đoàn Vân Thâm và đâm lần nữa.
Đoàn Vân Thâm là một chàng trai năm tốt lớn lên trong một xã hội văn minh, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, trong lúc nhất thời cậu có chút bối rối, nhưng tay theo bản năng nắm chặt con dao găm không buông ra, cả người choáng váng.
Lúc này, thị vệ bên ngoài cũng nghe thấy tiếng huyên náo bên trong, đều vọt vào.
Khi thị vệ thứ nhất bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, y giơ tay lên và ném đao tới - thanh đao bên hông bay ra.
Thanh đao được ném có kỹ xảo, nó xoay tròn cắt đứt cánh tay thái y đang nắm con dao.
Cánh tay của thái y đã bị đứt hoàn toàn mà bạo quân và yêu phi lại không hề bị thương.
Lúc này, đám thị vệ ùa vào, lập tức khống chế tên thái y điên loạn kia và bắt quỳ xuống thỉnh tội tên bạo quân.
Đoàn Vân Thâm vẫn ngơ ngác cầm lưỡi dao, hai tay còn đặt lên ngực bạo quân.
Vẻ mặt bạo quân khó hiểu, nhìn Đoàn Vân Thâm trước mắt, không lo lắng cho cậu cũng không tức giận chất vấn thái y.
Hắn có vẻ hơi choáng váng.
Hai người giằng co như pho tượng còn đám thị vệ nhận lỗi cũng không dám động đậy, chỉ còn lại tiếng thái y chịu đựng đau đớn chửi bậy.
Cảnh Thước trầm mặc hồi lâu, mới gian nan hỏi Đoàn Vân Thâm: “Lúc gã cướp lại con dao đâm sao ái phi không buông ra?”
Nếu vừa rồi thị vệ không đến kịp thời và chặt tay thái y ngay lập tức, dựa theo sức mạnh điên cuồng của gã, có thể đã gọt đứt cả ngón tay của Đoàn Vân Thâm khi rút dao ra.
Cả người Đoàn Vân Thâm tựa như choáng váng, nghe thấy Cảnh Thước hỏi mình, mới ngơ ngác nhìn khuôn mặt hắn, cậu nhìn vào đôi mắt đối phương mới chậm rãi tìm về ý thức của mình.
Những giọt nước mắt sinh lý do đau đớn đột nhiên không thể kiềm nén lăn ra khỏi mắt rơi xuống: "Thần, thần, không kịp phản ứng... Tay thần có phải muốn phế rồi không?... Đau quá..."
Tội ác lớn nhất mà cậu phải gánh chịu trong một xã hội văn minh là bị đứt ngón tay khi cắt rau, hoặc bị ngã xước da đầu gối khi đi bộ.
Bây giờ cậu dùng mười ngón tay nắm chặt con dao găm, lưỡi dao cắm sâu vào thịt lòng bàn tay và ngón tay ...
Dường như ngay cả xương ngón tay cũng cảm nhận được độ sắc bén của lưỡi dao.
Máu chảy ào ào làm ướt trước ngực Cảnh Thước hòa lẫn với máu chảy ra từ ngực.
Chết tiệt, đau quá...
Bởi vì quá đau đớn, Đoàn Vân Thâm cố gắng thả ngón tay ra khỏi lưỡi dao.
"Ái phi điên rồi sao!? Không được nhúc nhích, ai bảo động đậy hả?!" Trong ánh mắt Cảnh Thước có mấy phần kích động: "Để thái y xử lý -- thái y! Đi gọi thái y!!"
Những thị vệ vừa rồi im lặng câm như hến bắt đầu di chuyển, muốn gọi thái y khác.
Cảnh Thước nhìn hai tay Đoàn Vân Thâm như muốn giúp cậu lau máu, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đoàn Vân Thâm cảm thấy hiện tại mình vô cùng mất mặt, nước mắt không kiềm được lăn xuống, hai mắt nhòe đi vì nước mắt.
Tay đau khủng khϊếp nhưng sau khi bị Cảnh Thước mắng lại không dám cử động hấp tấp, sợ nếu dùng sức thì ngón tay sẽ rơi ra.
Cảnh Thước nhìn thấy Đoàn Vân Thâm khóc lóc thảm thiết, cũng không biết phải làm sao.
Do dự một lúc, giống như một đứa trẻ vụng về lần đầu tiên an ủi ai đó, hắn ngập ngừng dùng tay áo lau nước mắt cho đối phương.
Anh đừng chạm vào tôi!! Tại anh hết!! Ông đây đau chết đi được!! Ngón tay tôi không còn nữa rồi!!! Mẹ ơi, con muốn về nhà!