Ninh Mông không biết kiếp trước mình đã làm sai điều gì. Cô chỉ muốn lấy thứ đáng lẽ nên thuộc về mình, vậy mà lại bị gán trên người hai chữ "mơ ước".
Làm như cô là kẻ có lòng tham không đáy vậy.
Cô đã từng rất khó lòng buông bỏ. Nhưng bây giờ Ninh Mông nghe lại những lời như vậy, trong lòng cô lại không có chút dao động nào mà chỉ cảm thấy tay mình ngứa hơn.
“Nhà họ Ninh đối xử với tôi như thế nào, trong lòng mấy người nên hiểu rõ nhất mới đúng. Nhưng mấy người yên tâm đi, một ngày nào đó, tôi sẽ cố gắng báo đáp nhà họ Ninh." Cô nhấn mạnh vào 2 từ "báo đáp".
Rất nhanh, Ninh Mông đổi chủ đề.
"Không phải muốn xóa Weibo đăng bài giải thích sao? Được thôi, chuyển một triệu vào thẻ của tôi, tôi sẽ xóa ngay."
Dù sao cũng đã đăng weibo hơn một giờ, nội dung nhất định đã được lưu truyền khắp các trang mạng rồi.
Xóa bài đăng trên weibo sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy mình đang giấu đầu lòi đuôi.
Triệu Thanh Vận trừng to hai mắt, dường như không thể tin được.
"Ninh Mông, xóa weibo chỉ là chuyện nhỏ, sao chị lại làm quá lên như vậy?"
Ninh Việt Thụ cũng quát to: "Mày muốn tiền đến phát điên rồi à."
Đối với anh ta, một triệu chỉ là một số tiền nhỏ. Nhưng Ninh Mông lại vừa tát anh ta một cái, muốn Ninh Việt Thụ chuyển thêm một triệu nữa cho cô, điều này là miễn bàn.
Đầu Ninh Mông lại choáng váng. Cô thật sự không có tâm trạng tiếp tục cãi vã với bọn họ nữa.
"Điều kiện tôi đã đưa ra rồi đó, các người tự mình lựa chọn đi." Ninh Mông bám vào cầu thang chậm rãi đứng dậy. Cô cau mày bước lên cầu thang, dựa vào trí nhớ của mình đi đến phòng cuối góc tầng 2.
Đang lúc cô chuẩn bị mở cửa, nam chính - anh cả vốn đang cau mày ngồi trên sô pha cao giọng nói: "Anh đã cho người chuyển tiền rồi, cô nhớ kỹ việc mình vừa hứa.”
Anh ta vừa dứt lời, điện thoại của Ninh Mông lập tức sáng lên.
Một tin nhắn được gửi đến báo một triệu đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô.
Ninh Việt Thụ tức giận hét lên: "Sao anh lại đưa cho nó một triệu vậy? Lời cho nó quá rồi!"
Nghe lời anh ta nói giống như hai người không phải là máu mủ ruột thịt, mà là kẻ thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ vậy.
Phòng của Ninh Mông rất sơ sài .
Giường, tủ quần áo, bàn trang điểm và một chiếc ghế sofa nhỏ.
Ngoài những món đồ nội thất cần thiết này, thì không có đồ khác nữa.
Những bức tường trắng đơn điệu, không có giấy dán trang trí.
Nó trông chẳng giống như một nơi thường ở, mà là một phòng được tùy tiện sắp xếp cho khách.
Quan sát mấy lần, trước mắt của Ninh Mông lại hiện lên một mảng màu đen. Cô đi vào trong đóng cửa lại.
Ninh Mông rót cho mình một cốc nước ấm.
Uống xong cốc nước ấm, tim cô dễ chịu hơn một chút.
Cơn buồn ngủ ập đến, nhưng cô vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo.
Vừa bị tạt nước lạnh từ đầu đến chân, hiện tại trên cổ áo vẫn còn ướt đẫm, dính vào người có hơi khó chịu.
Ninh Mông lấy ra một chiếc váy cotton dài mặc vào.
Cô vào phòng tắm, vặn vòi rửa mặt bằng nước ấm, kéo chiếc khăn ở bên cạnh ra và lau cẩn thận, cũng lau sạch phần tóc ướt.
Khuôn mặt cô được phản chiếu trong tấm gương bóng loáng.
Mái tóc dài lộn xộn xõa trên vai, phác họa hình dáng xương quai xanh, các đường nét trên khuôn mặt đều rất tinh xảo.
Cô không trang điểm, dưới mắt có quầng thâm, trông hốc hác tiều tụy.
Khuôn mặt này giống hệt với vẻ ngoài của cô ở Yêu giới. Chỉ thêm chút mệt mỏi và bớt đi chút sống trong nhung lụa.
“Lúc đó rõ ràng là mình đến cung Yêu Hoàng tiễn cha già xuất chinh mà.”
Ninh Mông cau mày hoang mang: “Tại sao lại đột nhiên xuyên trở về đây?”
Nếu có thể, Ninh Mông không bao giờ muốn quay lại kiếp này nữa.
Mà nếu cô xuyên trở về... vậy cha cô phải làm sao đây?
Nhớ tới ông bô già Chanh tinh, sắc mặt Ninh Mông dịu lại, khóe môi hiện lên một nụ cười.
Tuy nhiên, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, nụ cười trên môi Ninh Mông lại nhạt đi.
Cô sẽ không còn tức giận vì bạo lực lạnh của năm người đàn ông nhà họ Ninh và ả trà xanh Triệu Thanh Vận nữa.
Từng có một người cha Chanh tinh như vậy, cô rất xem thường người cha ruột trên danh nghĩa là Ninh Bách Viễn và bốn anh trai của mình.
Chỉ nghĩ đến việc hộ khẩu của cô bị ràng buộc với bọn họ thôi cũng khiến cô nghẹn họng.