Sài Đao bà bà không biết mệt mỏi đi lang thang khắp mỗi tầng lầu, bà ta đi rất chậm, chậm rãi lê bước làm người chơi có thể nghe thấy được tiếng động từ xa.
Bà ta đang đến đây, trên tay cầm theo cái rìu đẫm máu.
Chỉ có Trương Xuyên, người đã hiến máu mới biết, khi nhìn thấy người chơi Sài Đao bà bà sẽ mở ra hình thức đuổi gϊếŧ, trong vòng vài giây từ đầu hành lang dài gần ba mươi mét đến đầu này, tay chân linh hoạt căn bản không giống như một người già chút nào.
Bốn người Ninh Tri tạo thành một tiểu đội tạm thời, sau khi đạt được nhận thức chung trong thư phòng, quyết định cùng nhau tìm kiếm manh mối.
Những mảnh giấy và ảnh chụp không thể ghép lại hoàn chỉnh được trả về tay mỗi người.
Bọn họ quyết định lên gác mái kiểm tra trước.
Muốn tìm đúng chìa khóa, ít nhất cũng phải biết loại chìa khóa muốn tìm là kiểu gì.
Thừa dịp Sài Đao bà bà đang ở dưới lầu, bốn người lục tục khom lưng chạy ra khỏi thư phòng, rón rén không phát ra một chút âm thanh nào, giống như hùa nhau đi ăn trộm vậy.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, Quan Tuyển và Thanh Lam đều cởi giày, chỉ mang vớ đi trên sàn nhà.
Bẩn thì bẩn, nhưng so với việc giày tiếp xúc với sàn phát ra tiếng động thu hút ma quỷ mà nói, an toàn vẫn là quan trọng hơn.
Ninh Tri và Vu Văn Tĩnh mới dùng vải mềm bọc chân lại: “...”
Cũng không cần phải làm như thế đâu.
Từ cầu thang lên tầng ba có một không gian chuyển tiếp, bên tay phải là gác xép, tay nắm cửa bằng sắt trên cửa gỗ là kiểu dáng thường thấy trên thị trường, thoạt nhìn có chút cũ kỹ, rỉ sét bạc màu, hơi loang lổ.
Ninh Tri nhẹ nhàng nắm lấy, vặn một cái, tất nhiên là không thể mở ra được.
Từ hình dạng lỗ khóa, có thể xác định được chìa khóa cần để mở cánh cửa này không cùng loại với chiếc chìa khóa xuất hiện ngay từ đầu trong ô vuông tùy thân của cô.
Quan Tuyển nhẹ giọng nói: “Đây là căn phòng duy nhất bị khóa, trong đó chắc chắn có manh mối then chốt.”
Ninh Tri: “Vậy tìm chìa khóa đi.”
Chìa khóa và những mảnh giấy cùng với ảnh chụp kia đều giống nhau, thuộc về đạo cụ chuyên dụng của phó bản, hẳn sẽ có màn hình bong bóng, ít nhất khi tìm thì sẽ dễ nhìn thấy một chút.
Về phần đồ vật không có màn hình bong bóng có ích hay không thì mỗi người một ý, ví dụ như cái thùng giấy kia.
Ninh Tri nhìn về phía ban công kiểu mở trên tầng ba, mở đèn pin đi một vòng quanh rào chắn, bóng đêm như dệt cửi, trong phạm vi tầm mắt đều là dây leo mọc um tùm xung quanh biệt thự.
Những cây mây kia dán vào góc tường leo lên trên, có sợi to bằng ngón cái, có sợi to bằng cánh tay trẻ em, mềm dẻo mà kiên cố.
Tầng hai đã thất thủ, tầng ba cũng sắp rồi.
Cô tin chắc rằng qua một năm rưỡi nữa dây leo sẽ nhấn chìm ngôi biệt thự này.
Thật ra bề ngoài vẫn rất đẹp, màu xanh lá cây bình thường đầy sức sống, biệt thự nhỏ được màu xanh lá cây bao quanh trong mắt những người đã quen nhìn tầng lầu cốt thép mà nói có thể xưng là gia viên tâm linh.
Nhưng nếu như chết ở chỗ này, trơ mắt nhìn mình từ từ mục nát, vong hồn không được yên nghỉ thì sẽ hoàn toàn ngược lại.