Ninh Tri thử một chút, phát hiện điện thoại có thể bỏ vào ô vuông, nhưng cô vẫn cầm trên tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giao diện phó bản.
Lúc này mô tả phó bản đã hoàn toàn thay đổi.
Trạng thái của phó bản thay đổi từ “đang tiến vào” thành “đang kích hoạt”, cô im lặng chú ý đến nó.
Từ lúc rời khỏi cánh cửa kia đến bây giờ vẫn luôn là “đang kích hoạt”, Ninh Tri đoán rằng phải đi vào trong phạm vi nhà ma mà phó bản yêu cầu thám hiểm mới được tính là chân chính bắt đầu.
Không có thêm thông tin nào.
Điều khiến cô luôn cảm thấy có chút không khỏe chính là cảnh tượng như này hình như cô đã từng trải qua, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô tiến vào loại phó bản chân thật này.
Quan Tuyển đẩy hờ cửa sắt khắc hoa ra, âm thanh đột ngột vang lên khiến khu vực xung quanh càng yên tĩnh hơn.
Trương Xuyên và Vu Văn Tĩnh lần lượt đi vào, Ninh Tri ra hiệu cho Thanh Lam đi trước, cuối cùng cô đi vào, thuận tay đóng cửa sắt lại, liếc nhìn màn hình điện thoại di động.
Trạng thái của phó bản đã thay đổi từ “đang kích hoạt” thành “đang tiến hành” trong chớp mắt.
Xem ra là đoán đúng rồi.
Trước mặt là một khu vườn đã bị bỏ hoang từ lâu, một con đường lát đá dẫn thẳng từ cổng sân đến bậc thang phía trước biệt thự, toàn bộ ngôi biệt thự có kết cấu bằng gỗ, gỗ thô màu cam vàng dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm hoang vắng.
Bên ngoài tầng một có một hành lang nửa kín, hành lang cũng được bao phủ bởi những dây leo xanh, một số dây leo ngoài tường đã bò dọc lên bên ngoài lên tầng hai.
Ninh Tri so sánh với ảnh bản đồ trên điện thoại, cơ bản hiểu được kết cấu của biệt thự.
Kỳ quái, ngôi biệt thự này hình như cũng từng thấy trước đây?
Vài người chậm rãi đi qua khu vườn hoang vắng, bước lên bậc thang trước cổng, cuối cùng đứng trước cửa lớn.
Cánh cửa gỗ đầy bụi bặm từ từ được đẩy ra, có người vô thức nín thở cùng với tiếng “kẽo kẹt”, sợ khi mở cửa sẽ nhìn thấy một sinh vật không thể miêu tả nhảy ra gϊếŧ chết người chơi.
Bên trong cửa là tiền sảnh, một bên là tủ giày cao bằng nửa người, bên trên đặt một chiếc bình rỗng.
Phía trước lối vào là một hành lang dài, một bên có cầu thang đi lên, một bên khác là lối đi ra vườn ở phía sau, trên tường cuối hành lang có một cánh cửa.
Ninh Tri xem qua bản vẽ tầng một, nhớ rõ gần cửa có một căn phòng nhỏ để đựng đồ lặt vặt.
Quan Tuyển nói: “Chúng ta mới tiến vào, trong khoảng thời gian này vẫn an toàn, không biết có thể kéo dài bao lâu, trước hết chúng ta chia ra đi tìm manh mối, có một số đồ có khả năng sẽ có ích, các người có thể tự mình đoán.”
Dừng một chút, anh ta nghiêm túc nói: “Trong trò chơi thật sự có quỷ, bị nó bắt được chắc chắn sẽ chết, các người tự giải quyết cho tốt.”
Trương Xuyên nghe thấy anh ta nói phải chia nhau ra đi tìm manh mối, lập tức quýnh lên: “Anh Quan, vẫn là ở cùng nhau an toàn hơn đúng không?”
Lỡ như đi một mình mà gặp phải thứ gì đó chẳng phải cơ hội kêu cứu cũng không có sao.
“Tập hợp một nhóm cũng vô dụng.” Quan Tuyển lắc đầu nói: “Nên quỳ vẫn phải quỳ xuống, mấu chốt là nắm bắt thời gian để tìm ra manh mối và đạo cụ mới là điểm mấu chốt.”
Nói xong, anh ta không quan tâm đến những người khác, chỉ nói “Tôi lên tầng hai” rồi rời đi.