Ninh Tri như có dự cảm ngẩng đầu lên nhìn trên đầu chính mình, trên đỉnh đầu không ngoài dự kiến có hai chữ “Ninh Tri.”
Cô nghĩ thầm còn rất theo kịp thời đại làm chứng thực tên thật này.
Thuận thế cúi đầu nhìn điện thoại.
Sau khi kích hoạt biểu tượng Vô Hạn Chạy Trốn hiện lên một tờ giấy vàng, mặt trên rải xuống mấy vết máu màu đỏ nhạt, tạo thành vẻ đối lập rõ ràng với chữ đen.
[Phó bản: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn.]
[Điều kiện thông quan: Mở khóa cốt truyện hoàn chỉnh đạt thành kết cục.
Trạng thái: Đang tiến vào.
Độ khó: Tân thủ.
Dẫn truyện: Bạn là một streamer thần quái có một chút danh tiếng, nghe nói trong núi có một toà nhà ma nên đi vào thám hiểm, không ngờ trong nhà ma thật sự có lệ quỷ, bạn cùng đồng bạn không thể không khó khăn chạy trốn dưới sự đuổi gϊếŧ của nó…
Ghi chú: Kiểm tra đo lường được người chơi là lần đầu tiên tiến vào, trò chơi lần này tặng bản đồ không hoàn chỉnh, chúc người chơi chơi game vui vẻ!]
Khó khăn chạy trốn?
Ninh Tri: Thực sự là một cái flag lớn.
Nhưng mà thăm dò quỷ phòng bí ẩn… cái tên này hình như có chút quen quen là sao ta.
Cô thuận tay bấm mở bản đồ ra nhìn.
Bản đồ tổng cộng có ba tấm, theo thứ tự là lầu một, lầu hai và lầu ba của biệt thự ở núi, trong đó tấm ở lầu một còn vẽ một tầng hầm nho nhỏ.
Ninh Tri cảm thấy mở màn này rất giống với rất nhiều trò chơi kinh dị thậm chí là phim ảnh, nhân vật chính vì tò mò thăm dò nơi linh dị thần quái, mà nhân vật chính như vậy thường xuyên bị các loại phun tào, thuộc loại không tìm đường chết sẽ không chết điển hình.
Điểm khác biệt duy nhất có thể là trước đây điều khiển nhân vật trò chơi hoặc xem phim từ góc nhìn của thượng đế.
Mà bây giờ, cô phải tự mình ra trận.
Sau khi Ninh Tri xác định cảnh tượng lúc này không phải là ảo giác, rất nhanh đã tiếp thu giả thiết này, hơn nữa lại bình tĩnh bắt đầu nghiên cứu bản đồ.
Đã là trò chơi sinh tồn, như vật ít nhất sẽ có đường ra.
Có đường ra thì có hy vọng.
Người đàn ông trẻ tuổi kia quét mắt nhìn năm người ở đây, mở miệng nói: “Các người đều là người mới sao?”
Ninh Tri nhìn thấy chàng trai có tên là “Quan Tuyển” là kiểu chữ màu đen, những người khác bao gồm cả cô lại là màu xanh lá cây, không biết có gì khác nhau.
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhưng không ai trả lời câu hỏi của thiếu niên.
Trong phòng im lặng một lát, Ninh Tri không đáp mà hỏi ngược lại: “Câu hỏi này của anh, chẳng lẽ anh không phải?”
Quan Tuyển lắc đầu: “Tôi đúng thật không phải.”
Mắt smart sáng lên: “Vậy anh có thể mang chúng tôi rời khỏi nơi này không?”
“Xin lỗi.” Quan Tuyển miệng xin lỗi, trong giọng nói lại không có một tia xin lỗi: “Vào game chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Huống hồ tôi chỉ hơn mấy người hai phó bản mà thôi…”
“Đùa cái gì vậy?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Cậu là cái chương trình troll người gì đó phải không? Ông đây không rãnh cùng các người chơi trò chơi sắm vai gia đình ngu ngốc gì đó đâu, mau tìm xe đưa tôi về, nếu không tôi cho mấy người đẹp mặt.”
Giọng điệu này, sợ là cho rằng những người khác và Quan Tuyển kia là một đám lừa đảo.
Một ánh mắt Quan Tuyển cũng không nhìn ông ta.
Thấy không ai để ý đến ông ta, người đàn ông trung niên giận dữ mắng vài câu, chú ý tới cánh cửa phía sau Quan Tuyển, ông ta nhanh chóng bước nhanh qua.
Vốn còn có chút cảnh giác, nhưng Quan Tuyển đối với việc làm này coi như không nhìn thấy.