Chẳng mấy chốc, một cặp vợ chồng trông tiều tụy xuất hiện trong khung hình. Người đàn ông tên Tôn Chí Văn cau mày lo lắng.
“Mẹ, con bé Tiểu Tiểu bị mất, cả nhà đều lo lắng, nhưng dù sao đi nữa mẹ cũng không nên hoảng loạn đến nỗi tìm đến thầy bói tìm người! Cái gì mà bói toán tìm người, toàn là lừa đảo thôi!”
Bà lão rụt cổ lại, “Chỉ có 1000 tệ thôi mà, nếu mà tìm được thì sao?”
Tôn Chí Văn vẻ mặt bất lực, “Thôi được rồi, mẹ muốn làm gì thì làm!”
Còn vợ anh là Tống Quyên ngồi bên cạnh cũng không giấu được nỗi buồn.
Bà lão hỏi: “Cô bé, con trai và con dâu tôi đã đến rồi, họ cần phải phối hợp như thế nào?”
Tề Đàn: “Hãy kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.”
Tôn Chí Văn tỏ ra miễn cưỡng, cuối cùng Tống Quyên nghẹn ngào lên tiếng: "Tiểu Tiểu vừa đầy tháng tôi đã đi làm, vì bận rộn nên đã đưa mẹ chồng lên thành phố để trông giúp Tiểu Tiểu."
“Hai ngày trước, mẹ chồng tôi đưa Tiểu Tiểu đi chợ mua đồ ăn, không ngờ vừa quay đi một lát, Tiểu Tiểu đã bị mất tích. Một người tốt bụng đang livestream trên đường đã giúp tìm kiếm nhưng không có kết quả nên chúng tôi đã báo cảnh sát nhưng hai ngày trôi qua rồi mà vẫn không có tin tức gì.”
Bà lão lập tức òa lên khóc nức nở: “Đều là lỗi của bà già này! Là do tôi không trông chừng Tiểu Tiểu cẩn thận, sao không phải là tôi bị mất tích cơ chứ?”
Tống Quyên gượng dậy tinh thần an ủi: “Mẹ ơi, không phải lỗi của mẹ, ai lại muốn chuyện này sẽ xảy ra chứ.”
Tôn Chí Văn hai mắt rưng rưng, thở dài nặng nề.
[Tội nghiệp, con tôi mới một tuổi, nếu nó bị mất tích, tôi cũng sẽ suy sụp như vậy!]
[Camera giám sát không quay được à?]
[Người già hoa mắt chóng mặt là điều dễ hiểu, nhưng làm mẹ thì nên ở nhà trông con, đi làm làm gì?]
[Đúng vậy! Con mất tích đều do mẹ không trông chừng cẩn thận.]
Khóe miệng bà lão khẽ mỉm cười, nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đẫm lệ vô cùng đáng thương.
“Cô bé, cô đã bói xem Tiểu Tiểu đang ở đâu chưa?”
Tề Đàn ánh mắt lạnh lùng: “Không phải bị bà bóp cổ đến chết rồi sao? Bà còn tự tay chôn nó, bà quên rồi à?”
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều chấn động.
Tôn Chí Văn hoảng hốt đáp lại: “Làm sao có thể? Mẹ tôi là bà nội của Tiểu Tiểu, sao có thể tự tay bóp chết cháu ruột được!”
Tống Quyên ngơ ngác nhìn mẹ chồng, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, cô bình tĩnh quay sang nhìn Tề Đàn: “Đại sư, cô có bằng chứng gì không?”
Tề Đàn cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười: “Bằng chứng? Thi thể của Tiểu Tiểu chính là bằng chứng.”
Sắc mặt bà lão cứng đờ, khóe miệng giật giật không kiểm soát được, “Cô bé, tôi biết cô có thể là kẻ lừa đảo, tôi cũng không mong cô thực sự tìm được Tiểu Tiểu, nhưng cô cũng không nên vu khống tôi bừa bãi được!”
[Mặc dù có hơi... nhưng mà, đại sư ơi, chị đang nói bậy phải không?]
[Làm sao có chuyện bà nội bóp chết cháu gái ruột được, có bịa chuyện cũng phải tìm lý do hợp lý chứ!]
[Chưa biết sự thật ra sao, nhưng đã báo cảnh sát rồi, tôi chỉ tin vào kết quả điều tra của chú cảnh sát thôi.]
[Tin tưởng cảnh sát +1]
Tề Đàn bắt chéo tay, cười lạnh: “Thông thường khi nhờ người ta việc gì, dù không cần quỵ lụy, nhưng ít nhất cũng phải xưng hô tôn kính chứ? Vậy mà bà thì sao?”
“Từ đầu đến giờ bà vẫn cứ gọi tôi là :cô bé”, vì bà vốn dĩ bà không tin tôi biết bói toán, cho rằng tôi là kẻ lừa đảo, nhưng bà vẫn triệu hồi Thần Tài.”
“Chỉ vì bà muốn diễn trò cho con dâu và mọi người xem mà thôi.”
Bà cụ tỏ vẻ đau khổ nói: “Tôi thấy cô còn trẻ nên mới gọi cô là “cô bé”, nghĩ rằng như vậy sẽ thân thiện hơn...”
Tôn Chí Văn đột nhiên kích động, rút điện thoại ra: “Đồ lừa đảo, đợi đấy! Dám vu khống mẹ tôi, tung tin đồn thất thiệt, tôi sẽ báo cảnh sát tống cô vào tù.”
“Không cần, cảnh sát tới rồi.” Tề Đàn bình tĩnh nói, cô nhìn bà lão, “Bà tên là Lý Chiêu Đệ, sinh ra ở một thôn quê xa xôi hẻo lánh...”