[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Chương 14

Ôn Thu Vũ một tuần mới được nghỉ một ngày, bà không có xe đạp, cũng không có xe buýt đến làng, thậm chí cũng không có xe bò, chỉ có thể mất mấy tiếng đồng hồ đi bộ về, đợi về đến nơi thì đã là buổi chiều, giúp nhà làm chút việc, chớp mắt đã đến tối, tối nay ngủ một giấc, sáng mai trời chưa sáng, đã phải dậy sớm, đến nhà máy trước tám giờ.

Vì vậy, vừa nằm xuống chưa được mấy phút, kể chuyện cho Ôn Noãn nghe, kể rồi kể lại, tự mình dỗ mình ngủ.

Nghe tiếng ngáy nhỏ bên cạnh, Ôn Noãn cảm thấy rất yên bình, không còn phải cảnh giác với môi trường xung quanh mọi lúc mọi nơi, sợ bị người ta cạy cửa phòng, hoặc có thây ma xâm nhập.

Thực ra ngày tận thế không phải toàn là bóng tối, ví dụ như cha mẹ cô ân ái, mẹ bị thây ma cào, cha không muốn từ bỏ mẹ, bị mẹ biến thành thây ma... Chị gái cô luôn ra ngoài làm những công việc nặng nhọc nhất, vất vả nhất, coi Ôn Noãn như con gái ruột mà nuôi nấng, vì cô mà vẫn chưa từng lấy chồng.

Sau đó cô thức tỉnh dị năng, rồi gia nhập đội, các bà cô trong đội đối xử với cô rất tốt, luôn chăm sóc cô, giúp cô đuổi đi nhiều người đàn ông có ý đồ xấu.

Đây chính là lý do tại sao Ôn Noãn vốn lạnh lùng vô tình nhưng sau khi trở thành một trong những cường giả của căn cứ, vẫn giữ được tấm lòng ban đầu.

Nơi mà ánh sáng không chiếu tới, luôn có những thứ bẩn thỉu không chịu nổi.

Nhưng Ôn Noãn có thể coi là may mắn, dù là kiếp trước hay kiếp này, những người bên cạnh cô, cho dù có một số người là cực phẩm trong mắt người khác nhưng đều là cực phẩm đối xử rất tốt với cô.

Bỏ qua chuyện Ôn Lương, nhà họ Ôn già đối xử với cô hay đối xử với người ngoài đều không có gì đáng chê trách.

Đối với Ôn Lương, nhà họ Ôn có trách nhiệm nhưng nguồn gốc của trách nhiệm nằm ở người cha tệ bạc.

Nhà họ Ôn, Ôn Noãn sẽ chịu trách nhiệm cải tạo, đồng thời cố gắng bù đắp những gì nợ Ôn Lương.

Còn về thủ phạm chính - người cha tệ bạc và tiểu tam, cô cũng sẽ không tha.

Khoảng bốn giờ sáng, Ôn Thu Vũ mở mắt, trong phòng tối om, bà cẩn thận xuống giường, đắp chăn cho Ôn Noãn, bật đèn pin, đi đến chỗ Ôn Lương nằm, duỗi chân đá nhẹ vào lưng đứa trẻ.

Đứa trẻ rất cảnh giác, bị chạm vào như vậy, lập tức tỉnh dậy, quay người lại, đôi mắt buồn ngủ bị ánh đèn chói vào phải dùng tay che lại.

"Ngủ gì nữa, mau dậy làm việc đi.”

Ôn Thu Vũ nói bằng giọng thì thầm.

Đứa trẻ đã quen, vội vàng bò dậy, đi theo sau Ôn Thu Vũ, hai người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Động tĩnh này, Ôn Noãn đã sớm tỉnh, chỉ là mẹ nữ chính không muốn đánh thức cô, cô liền giả vờ không bị đánh thức, đợi hai người ra ngoài, đóng cửa lại, cô mới xoay người, mở mắt nhìn bức tường loang lổ, một lát sau, lại ngủ thϊếp đi.

Hiếm khi lắm, đợi cô ngủ một giấc dậy, trời đã sáng.

Bên ngoài thật yên tĩnh, không có tiếng động gì.

Ôn Noãn bò dậy, mặc quần áo ra ngoài, trong nhà không có một ai, ông bà nội đã xuống đồng làm việc, đứa trẻ ở bên ngoài, bị dặn đi dặn lại không được vào nhà, không được đánh thức Ôn Noãn, vì vậy dù là cho gà ăn hay cầm chổi lớn quét sân, đều lén lút, giống như làm trộm vậy.

Khác với trước đây, trước đây là nghe lời ba người lớn trong nhà, sợ hãi mà không dám trái lời, chỉ có thể cẩn thận, hôm nay lại nghĩ đến chị gái, ký ức tối qua vẫn còn mới, chị gái đối xử với mình tốt như vậy, mình cũng không nỡ đánh thức chị gái.

Ôn Noãn nhìn sắc trời, mặt trời vừa mọc, hẳn là khoảng bảy giờ sáng.

Cô ở giếng trong sân rửa mặt bằng nước lạnh, nước giếng rất lạnh, khiến cô rùng mình, bao nhiêu cơn buồn ngủ đều chạy mất.

Ôn Noãn gọi đứa trẻ lại: "Ôn Lương, lại đây.”

Đứa trẻ vẫn không quen tên của mình lắm, phản ứng một hồi mới nhớ ra đây là tên của mình, liền chạy đến trước mặt Ôn Noãn.

Ôn Noãn véo nhẹ khuôn mặt gầy gò của cậu bé: