Trong nguyên tác, đứa trẻ lớn lên rất đẹp trai, dù nhà nghèo nhưng vẫn có rất nhiều cô gái thích, muốn lấy chồng, có thể thấy dung mạo của cậu đã đạt đến một trình độ nhất định.
Thực ra nghĩ lại cũng hiểu, dù sao mẹ của nữ chính là nữ chính, trong vô số tiểu thuyết ngôn tình, tiêu chuẩn nhan sắc thấp nhất của nữ chính đều là mỹ nhân thanh tú.
Mà mẹ của nữ chính lại xinh đẹp, là người đứng đầu mười dặm tám hương, nếu không phải nhà họ Ôn chỉ định nhà họ Ôn chỉ cần con rể đàng hoàng, không gả con gái thì ngưỡng cửa nhà này đã bị giẫm nát từ lâu rồi.
Người cha tồi có thể khiến người mẹ của nữ chính nhìn từ trên cao xuống, thực lực không được, nhan sắc bù đắp.
Trong văn có nói, nhà họ Ôn chọn con rể, là chọn từ những người đẹp nhất trong xã, những người khác không muốn kết hôn, chỉ có người cha tồi đẹp nhất lại không chịu được gian khổ.
Mà mẹ của nữ chính lại thực sự xinh đẹp, vừa xinh đẹp vừa thích anh ta, lại không cần anh ta phải lo chuyện gia đình nên nhất thời nóng đầu, bốc đồng đồng ý kết hôn.
Hai người này kết hợp sinh ra đứa trẻ, cho dù có chọn hết khuyết điểm mà lớn lên thì cũng không đến nỗi khó coi.
Ôn Noãn cho đứa trẻ ăn hai miếng, Ôn Thu Vũ liền gọi đứa trẻ thu dọn củi.
Ôn Noãn đè nén suy nghĩ muốn giúp đỡ, mặc cho cậu vất vả ôm khúc gỗ kéo những khúc củi đang cháy hừng hực ra.
Đột nhiên, một trong những khúc củi lớn nhất trượt khỏi mép khi di chuyển, đứa trẻ kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn khúc củi sắp đập vào người, Ôn Noãn lập tức tiến lên che mắt cậu, vòng tay bằng dây leo trên tay tuột ra, cuốn lấy khúc củi đó, ném vào chỗ tro bên dưới, lại cuốn lấy khúc củi lớn hơn trong bếp lò ném xuống, chỉ để lại ba bốn khúc củi nhỏ cháy liu riu.
Dây leo bay trở lại cổ tay, dính phải nhiệt độ nóng bỏng, quất hai vòng trên không trung, sau khi nhiệt độ giảm xuống mới quấn lại.
Lửa khắc gỗ, dây leo héo úa không có sức sống.
Ôn Noãn buông tay che mắt cậu, cậu sợ đến mức môi run rẩy, dù cậu đã buông tay nhưng vẫn nhắm chặt mắt không dám mở, hàng mi dài run rẩy không yên.
Tựa như không nhìn thấy, sẽ không bị tổn thương.
Ôn Noãn vừa buồn cười vừa chua xót.
Bữa tối tối nay gồm hai món mặn một món canh, thêm một phần cơm khoai lang và nửa củ khoai lang nướng.
Một món là thịt kho tàu, một món là rau dại xào không rõ tên, canh là canh trứng cà muối.
Cơm khoai lang rất đặc, khoai lang chiếm phần lớn, số còn lại không phải gạo mà là hạt ngô xay không được mịn lắm.
Nhưng chỉ có ông bà, mẹ nữ chính và Ôn Noãn bốn người ngồi vào bàn, Ôn Lương ở trong bếp, trước khi ra ngoài Ôn Noãn thấy, cậu bưng một cái bát nhỏ bị sứt, trong bát là nước canh loãng, hẳn là Ôn Thu Vũ khi múc cơm khoai lang đã múc lớp nước gạo loãng ở trên cùng.
Bên trong chỉ có một ít khoai lang và hạt ngô, trong veo có thể nhìn thấy đáy.
Nhưng Ôn Lương không hề cảm thấy buồn, cậu nâng niu cái bát nhỏ, tránh chỗ sứt, từng ngụm từng ngụm uống, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Ăn cơm khoai lang và thịt kho tàu thơm phức, không biết vì sao, Ôn Noãn vốn lạnh lùng vô cảm ở tận thế, khi nhớ đến dáng vẻ thỏa mãn của đứa trẻ, lại mềm lòng vô cùng.
Môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng nhìn vào bát cơm của mình, đặc hơn bát của ông bà và mẹ nữ chính, thịt kho tàu họ tự mình không nỡ ăn nhưng lại không chút đau lòng gắp vào bát cô, những lời đó liền không nói ra được.
Nhà nông không có quy tắc không nói khi ăn không nói khi ngủ, hai ông bà đau lòng con gái, quan tâm con gái ở nhà máy có tốt không, ba người nói chuyện vui vẻ không để ý đến Ôn Noãn.
Ôn Noãn cầm nửa củ khoai lang, bẻ làm đôi, ở giữa kẹp một miếng thịt nạc, giả vờ nhét vào miệng nhưng lại cúi đầu, đặt xuống dưới gầm bàn, dây leo quấn lấy củ khoai lang, đảm bảo thịt không rơi ra rồi nhét vào ống tay áo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.