Sắm Vai Thánh Phụ Ở Thế Giới Nguy Hiểm Cao

Chương 17

Bên trong áo cũng đầy vết máu, còn có cả vết máu do móng tay cào, chi chít, nhìn thôi đã thấy da đầu tê dại.

Với người ngoài, đây chỉ là những đường nét lộn xộn. Nhưng với Sầm Sanh, đây là mật mã mà cậu và Dung Dã cùng nhau tạo ra, bí mật riêng của hai người.

【Nhớ kỹ, nghe thấy tiếng thét của phụ nữ, thì trốn xuống gầm giường. Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, thì trèo lên tủ quần áo. Trong tình huống nguy cấp, em có thể tin tưởng Thông Minh Hiển Thánh.】

【Chỉ có thể tin đồng hồ, không thể tin sắc trời. Trước khi trời sáng, đừng mở cửa cho bất cứ ai.】

【Anh yêu em, Tiểu Sanh, chúng ta sẽ sớm được ở bên nhau mãi mãi.】

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo khoác nhuốm máu, Sầm Sanh quá kích động, đến hơi thở cũng hơi run rẩy.

Mật mã này chỉ có hai người họ biết, đây là Dung Dã để lại cho cậu.

Anh còn có sức lực để lại nhiều thông tin như vậy, chứng tỏ lúc đó anh không nguy hiểm đến tính mạng. Anh thông minh như vậy, chắc chắn là đã nghĩ ra cách, tránh được đòn tấn công.

Sầm Sanh rất muốn đem áo khoác đi, nhưng nam quỷ vẫn còn lải nhải trong điện thoại, nói thịt người rốt cuộc ngon đến mức nào.

Có hắn nhìn chằm chằm, cậu không làm được gì. Ngay cả ôm quần áo lén lút cọ một chút, cũng không được.

Trước khi nam quỷ phát hiện ra điểm bất thường, Sầm Sanh xem lại tất cả thông tin một lần nữa.

Hai người tuy chỉ làm người yêu một tuần, nhưng đã hợp tác suốt năm năm, rất hiểu nhau.

Dung Dã có thể đoán được Sầm Sanh nhất định sẽ đến tìm anh, anh muốn tận dụng mọi khả năng, để lại cho Sầm Sanh thông tin hữu ích.

Sau đó, anh có gặp phải nguy cơ nào nữa không?

Anh rất thông minh, nhưng một người vẫn luôn bị giam cầm trong phòng ngủ, làm sao biết được nhiều thông tin như vậy?

Quan trọng nhất là "chúng ta sẽ sớm được ở bên nhau mãi mãi" rốt cuộc là có ý gì?

Trong ấn tượng của Sầm Sanh, Dung Dã quả thật có chút cố chấp, cực đoan, nhưng anh chưa từng nói những lời như vậy.

Sầm Sanh có rất nhiều thắc mắc, cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ, bên tai đột nhiên vọng đến giọng nói khàn khàn của nam quỷ, "Ngươi đang nhìn gì?"

Sầm Sanh trong lòng căng thẳng, trên mặt vẫn giữ nụ cười yếu đuối, nịnh nọt, "Không có gì, chỉ là cảm thấy bộ quần áo này hơi quen, hình như trên ti vi có người hay mặc bộ này."

Cậu không nói dối, Dung Dã thường xuyên lên ti vi.

Nam quỷ từ dưới gầm giường chui ra, khuôn mặt máu thịt be bét gần như dán vào trước mặt Sầm Sanh. Hắn nhớ lại vài giây, ồ một tiếng thật dài, "Thì ra hắn nói là thật."

"Cái gì?"

"Trước đây có một người đàn ông bị giam cầm trong phòng ngủ này, rất trắng, rất đẹp trai. Hắn nói với ta, hắn là một thám tử, rất nổi tiếng, thường xuyên lên báo."

"Hắn nhìn thấy ta cũng không sợ, còn xáp lại gần nghiên cứu, muốn biết ta rốt cuộc làm thế nào ngụy trang thành bộ dạng này. Để hắn yên tĩnh một chút, ta cắn đứt tay phải của hắn."

Vương Văn Long rơi vào hồi ức, trong miệng bật ra tiếng cười nhạo.

Cổ họng hắn bị người ta cắt mấy nhát, cười lên cứ bị lọt khí, giống như chiếc quạt gió cũ kỹ, "Hắn thật sự rất ngon, ta ăn nhiều người như vậy, hắn là người ngon nhất."

"Ngươi cũng rất ngon, đáng tiếc ngươi đã bị người ta đánh dấu, trên người toàn là mùi của kẻ khác. Ta và người phụ nữ điên kia không giống nhau, ta không ăn đồ thừa của kẻ khác."

Mí mắt Sầm Sanh hơi giật.

Đánh dấu gì, đồ thừa gì, cậu không hiểu.

Nam quỷ không có ý giải thích, Sầm Sanh chỉ có thể yên lặng ghi nhớ lời hắn.

Dáng người cao, tướng mạo xuất chúng, người theo chủ nghĩa vô thần kiên định, lại còn là một thám tử thường xuyên lên ti vi.

Người bị nam quỷ ăn mất tay phải, chính là Dung Dã.

Nhìn Vương Văn Long còn đang dư vị, Sầm Sanh rũ mắt xuống, che giấu nỗi hận trong mắt.

Cậu thay đổi kế hoạch, cậu muốn gϊếŧ chết con ác quỷ này!

—————

Cách cửa phòng ngủ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện. Họ dường như có bất đồng gì đó, đang thấp giọng tranh cãi.

Nam quỷ liên tục nuốt nước bọt, tựa như giây tiếp theo sẽ phá cửa xông ra, ăn tươi nuốt sống mấy người phụ nữ.

Sầm Sanh đã có một kế hoạch đối phó Vương Văn Long, cậu nghiêng đầu nhìn Vương Văn Long, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, "Anh, tại sao anh không tự mình gϊếŧ những người phụ nữ đó?"

Nam quỷ đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu.

Sầm Sanh rùng mình, "Em không có ý gì khác, chỉ là đối diện có năm người, em lo em một mình không phải đối thủ của họ."

"Năm người phụ nữ, ngươi không đánh lại?"

"Một hai người còn được, năm người thật sự quá nhiều."

Vương Văn Long đánh giá Sầm Sanh từ trên xuống dưới, người đàn ông tóc dài cao khoảng 1m76, vòng eo thon thả, đôi chân thon dài, làn da trắng như ngọc. Đeo kính gọng vàng, một thân phong độ trí thức.

Thoạt nhìn quả thật văn nhược, yếu đuối không chịu nổi gió.

Nam quỷ còn chưa kịp lên tiếng châm chọc, Sầm Sanh đã giành nói trước: "Anh, anh vừa rồi không gϊếŧ Tiêu Khiết Khiết, có phải là có điều kiêng kỵ? Có phải là chỉ có sau mười hai giờ đêm nay, hiến tế một người sống cho Thông Minh Hiển Thánh nương nương, anh mới có thể ăn thịt người?"

Nam quỷ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Răng nanh dày đặc, dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhìn quen mặt nam quỷ, Sầm Sanh không còn sợ hắn như vậy nữa.

Dưới ánh mắt của Vương Văn Long, cậu giả vờ sợ hãi, run rẩy hai cái, "Em không có ý gì khác, trong phòng 404 không phải còn có một con quỷ nữ sao? Chúng ta chia ra, một người phụ nữ hiến tế cho Thông Minh Hiển Thánh nương nương, còn lại bốn người. Anh muốn ăn bốn người, vậy con quỷ nữ kia thì sao, cô ta ăn cái gì?"