Đậu Lị rụt vào góc ghế sofa, vẻ mặt đầy áy náy, "Hay là hôm nay bỏ đi, nếu anh ta chết, cả đời tôi sẽ không an lòng."
Quý Manh bực bội vò tóc, "Chúng ta có phải cảnh sát đâu, những người mà chị nói, tìm đâu ra! Tìm được rồi, làm sao lừa được hắn ở trong căn phòng này lâu thế! Bọn họ chỉ là nhân phẩm kém thôi, chứ có phải đầu óc có vấn đề đâu!"
"Chị gái, làm ơn trước khi nói động não chút đi! Chúng ta bị quỷ ám mấy ngày rồi, không chừng ngày nào đó sẽ bị ma gϊếŧ. Nghi thức càng sớm càng tốt, mạng sắp không còn, còn quan tâm gì lương tâm."
"Nhưng, nhưng mà, anh ta thật sự không giống..."
"Đừng có nhưng nhị gì nữa, nếu anh ta là người xấu, vậy anh ta đáng chết! Nếu anh ta là người tốt, anh ta chắc chắn cũng đồng ý hy sinh, cứu năm mạng người chúng ta!"
Tính cách của Đậu Lị vốn yếu đuối, bị Quý Manh nóng tính mắng, lau nước mắt không dám nói nữa.
Quý Manh bị cô khóc làm phiền, giơ tay định tát cô.
Tiêu Khiết Khiết vội vàng ngăn cản.
Cô giáo mặc đồ thường ngày, và cô gái đeo kính, ở bên cạnh hòa giải. An ủi một hồi, Quý Manh mới bình tĩnh.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đóng chặt đột nhiên mở ra.
Mấy người giật mình, tưởng tiếng cãi nhau quá lớn, bị Sầm Sanh nghe thấy. Quý Manh theo bản năng cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, Tiêu Khiết Khiết kinh ngạc nhìn cô.
Ánh mắt quét qua năm người, Sầm Sanh nhanh chóng nắm rõ tính cách từng người.
Cậu nhìn về phía bạn cùng phòng, cười vẫy tay, "Tiểu Khiết, làm phiền cô chút. Tôi không biết dùng quạt, không chỉnh được tốc độ, cô vào chỉ tôi với."
Ấn tượng đầu tiên Sầm Sanh để lại cho Tiêu Khiết Khiết rất tốt, cô không do dự, liền vào phòng ngủ.
"Loại quạt kiểu cũ này giờ không phổ biến, anh chưa dùng qua cũng bình thường. Cái núm xoay này là để chỉnh tốc độ..."
Sầm Sanh vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng cô, nhỏ giọng cảm ơn.
Có lẽ là sợ vật tế phẩm phát hiện ra điểm bất thường giữa chừng bỏ chạy, cũng có thể là xuất phát từ áy náy, hảo tâm nhắc nhở.
Chỉnh xong tốc độ, Tiêu Khiết Khiết làm bộ như vô tình nói: "Khu Ân Hà bên này, buổi tối không yên ổn lắm. Qua 9 giờ, thì đừng ra ngoài."
"Buổi tối ở đây có nhiều lưu manh côn đồ hả?"
"Cũng không phải." Tiêu Khiết Khiết miễn cưỡng cười, "Vừa rồi cái người điên đập cửa kia, có đáng sợ không?"
Sầm Sanh vẫn còn sợ, gật đầu.
"Giống như hắn vậy, trong khu chung cư còn có mấy người. Cứ đến tối là lại phát điên khắp nơi, ra ngoài rất dễ bị bọn họ quấn lấy, chỉ có trong nhà mới an toàn."
Sầm Sanh có thể thấy Tiêu Khiết Khiết lại nói dối, xem ra quy tắc của khu chung cư Ân Hà, còn phải thêm một điều nữa.
Thấy Tiêu Khiết Khiết giờ còn dễ nói chuyện, Sầm Sanh chỉ ra cửa sổ, "Tôi cứ thấy bên ngoài hơi kỳ lạ. Cửa sổ bị khóa kín, bên ngoài tối đen. Đây đâu phải khu ngoại ô, giờ này, phải thấy ánh đèn của các tòa nhà gần đó chứ, không nên tối thế này."
Sắc mặt vốn đã trắng bệch của bạn cùng phòng, càng trắng hơn, cô cứng ngắc chuyển đề tài, "Anh học được cách dùng quạt chưa, không có việc gì thì tôi ra ngoài đây. Anh là nam, tôi là nữ, ở một mình mãi cũng không tiện."
Nhìn bóng lưng Tiêu Khiết Khiết, Sầm Sanh rơi vào trầm tư.
Buổi tối không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào trong hành lang, tiếng vỡ vụn nhỏ của đồ trang sức cũng không được.
Đồ vật trong tòa nhà, không thể tùy ý vứt ra khỏi phòng. Cho dù là thi thể, cũng chỉ có thể mặc kệ nó thối rữa trong nhà.
Sau 9 giờ tối, không được rời khỏi khu Ân Hà. Chỉ có trong phòng là an toàn, những nơi ngoài phòng, đều có thể gặp nguy hiểm.
Sống ở chung cư Ân Hà thật phiền phức, không biết vi phạm những quy tắc này, sẽ có trừng phạt gì.
"Cảm giác giống như quy tắc kỳ quái." Sầm Sanh nghĩ, "Tiền thuê nhà khu Ân Hà thấp vậy, thứ vừa đập cửa kia, nhìn thế nào cũng không giống người... Khiết Khiết, cô nói thật đi, ở đây có ma phải không?"
Tiêu Khiết Khiết rõ ràng run rẩy, cô giả vờ không nghe thấy, vội vàng ra khỏi cửa.
————
Đóng cửa phòng ngủ lại, Sầm Sanh rơi vào trầm tư.
Khi cậu nhắc đến quy tắc kỳ quái, phản ứng của Tiêu Khiết Khiết rất lớn.
Vốn dĩ Sầm Sanh chỉ là ôm tâm lý thử hỏi thôi, không ngờ lại đoán trúng.
Cho nên 《Chuyện Ma Quái ở Ân Hà》 thực ra là tiểu thuyết thuộc thể loại quy tắc kỳ quái, lấy khu Ân Hà làm bối cảnh chính?
Có chút giống, lại không giống lắm. Chắc cậu tiếp xúc ít quá, sau này có cơ hội phải đọc thêm vài cuốn mới được.
Sầm Sanh nhát gan, không dám xem mấy thứ này, ngược lại Dung Dã rất thích. Mỗi lần xem, còn muốn kéo cậu thảo luận cốt truyện.
Cũng chính vì vậy, cậu cũng hiểu chút ít về quy tắc kỳ quái. Biết thứ này, đại khái là có ý gì.
Nghĩ đến người yêu mất tích, Sầm Sanh không nhịn được cúi đầu nhìn cổ tay phải. Vừa rồi lúc nguy cấp, cậu cảm giác rõ ràng có người kéo mình.
Bộ não vốn thông minh, lúc này như bị rỉ sét. Sầm Sanh rất muốn lý trí phân tích, nhưng làm thế nào cũng không làm được.
Nếu người kéo cậu là Dung Dã, vậy có nghĩa là anh đã bị người ta gϊếŧ hại, biến thành quỷ rồi.
Mấy năm trước, Sầm Sanh từng bị tội phạm đâm liên tiếp mấy nhát, suýt mất mạng. Cậu biết cảm giác cận kề cái chết đáng sợ đến mức nào.