Editor: Tiểu Ni
"Cậu không biết ta à, tôi là Đinh Túc."
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, mặt Đinh Túc đỏ bừng, lớn tiếng ồn ào.
“Tôi chính là nhà khoa học quan trọng nhất trong căn cứ này, nếu không có tôi, Cứu Rỗi Ánh Sáng liệu có thể trở thành căn cứ lớn nhất cho người sống sót không? Các cậu vậy mà lại không cho ta vào.”
“Xin lỗi ngài, làm phiền đưa ra thẻ căn cước của ngài ạ.” Người gác cổng làm việc theo đúng nguyên tắc, không chút lưu tình ngăn hắn lại ở ngoài cửa.
“——”
Đinh Túc có chút bối rối cúi đầu xuống, ngay sau đó lại dùng giọng điệu lớn hơn nữa quát lên. “Ngươi cậu lại không biết tôi chứ. Gọi Dương Viễn Sơn ra đây gặp tôi ngay."
Dương Viễn Sơn là thủ lĩnh căn cứ, đương nhiên không phải ai muốn gặp là có thể gặp được. Còn người gác cổng thì hiển nhiên chưa từng nghe đến danh hiệu của Đinh Túc, thế là hai người cứ giằng co ở ngoài cửa như vậy.
“Cháu nhìn xem kìa, chú đã nói là Đinh Túc không đáng tin mà.”
Quan sát một lúc lâu ở phía sau, Phương Tư Niên nói với Sở Ngọc. “Đành vậy” Sở Ngọc thở dài. “Ít nhất thì căn cứ này cũng có liên quan đến chủ thể tận thế.”
Nói rồi, cô bế Đô Đô lên, đi tới trước mặt Đinh Túc. Lúc này Đinh Túc đang tranh cãi với người gác cổng đến mặt đỏ tía tai, nhìn thấy Sở Ngọc, hắn có chút bối rối cúi đầu, trong miệng còn lẩm bẩm người gác cổng không có ánh mắt.
“Xin chào, xin hỏi những người có năng lực đặc biệt có đủ tư cách vào căn cứ không?” Cô lịch sự hỏi.
Người gác cổng lúc đầu sửng sốt, dường như không ngờ người đồng hành với Đinh Túc lại là người lễ phép như vậy, ngay sau đó lập tức thay đổi sang gương mặt tươi cười.
“Tất nhiên rồi, người có năng lực đặc biệt còn có thể mang theo một người bạn hoặc người thân vào cùng.”
Nói rồi, hắn còn cố ý liếc mắt về phía Đinh Túc, như thể ám chỉ điều gì đó.
“Nhìn gì mà nhìn.” Đinh Túc không chịu yếu thế mà gầm lên. “Tôi sẽ nói Dương Viễn Sơn đuổi việc cậu. Tôi nói này……”
Những lời còn lại của hắn nhất thời không có cơ hội nói ra, vì Phương Tư Niên đã không nhịn được, trực tiếp bịt chặt miệng hắn ta. Phương Tư Niên một tay khống chế ngăn chặn tứ chi không ngừng vùng vẫy của hắn ta, một tay vừa chế giễu vừa mỉm cười với những người xung quanh.
May thay, nhờ vào việc có thể tùy ý lấy vật phẩm và thẻ căn cước, Sở Ngọc và Đô Đô rất nhanh đã hoàn thành thủ tục xác nhận năng lực đặc biệt của mình. Lúc này, bốn người mới suôn sẻ vào được căn cứ của người sống sót quy mô lớn —— “Cứu Rỗi Ánh Sáng”
Sạch sẽ ——
Sạch sẽ đến mức khiến cho cô sởn tóc gáy ——
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Sở Ngọc sau khi bước vào căn cứ này.
Không giống với sự ô nhiễm bên ngoài căn cứ, trên đường phố nơi này không nhìn thấy bất kỳ một mảnh rác nào, thậm chí đến một mảnh giấy vụn cũng không có. Không chỉ vậy, các bức tường kiến trúc xung quanh cũng không hề nhuốm một hạt bụi, cửa kính cũng sạch bóng, gần như có thể làm gương trang điểm.
Điều này thực sự quá bất thường.
Ngay cả thời kỳ trước tận thế, không có thành phố nào đạt đến mức độ "sạch sẽ" như vậy, huống chi là khi mà cuộc sống luôn đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng như hiện nay. Làm sao có người lại lãng phí thời gian vào việc quét dọn? Hay nói cách khác, chính xác thì đây là loại căn cứ nào mà mọi người lại dùng thời gian vào những việc vô nghĩa như vậy.
Người qua kẻ lại xung quanh đều rất nhiều, nhưng nàng không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào ở trong thành phố không nhuốm lấy một hạt bụi nào cả.
Giống như những con người này đều không phải “tồn tại” vậy thì ——
“Chào mừng đến với Cứu Rỗi Ánh Sáng.”
Một người phụ nữ trung niên có nụ cười hòa ái ra đón tiếp, cô ta tự giới thiệu: “Tại bên ngoài của căn cứ, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho các bạn, hy vọng các bạn đều trở thành những người có ích. Đầu tiên, về hệ thống của căn cứ……”