Editor: Tiểu Ni
Phương Tư Niên muốn nói gì, thì Sở Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản. Cô cúi đầu bấm gì đó trên đồng hồ, tiếng chuông leng keng trong trẻo cũng theo đó vang lên.
“Hắn nói không sai, từ khi bước vào nơi trú ẩn, tôi cũng gặp kha khá năng lực giả. Tôi không biết tận thế bên ngoài như thế nào, nhưng đối với Công Viên Không Ngủ này, tận thế có nghĩa là ma thú không ngừng mạnh lên, còn con người thì trở thành kẻ hưởng lợi.”
Xem xong dòng tin nhắn này, Phương Tư Niên cau mày phản đối, lắc đầu với Sở Ngọc. Anh ta nhấn hai cái gì đó ở mặt ngoài của đồng hồ, giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu Sở Ngọc.
“Chú mở liên lạc giữa hai chúng ta, đánh chữ quá chậm, giao tiếp ý thức an toàn hơn.” Anh ta giải thích: “Tận thế có thể khiến con người tiến hóa mạnh mẽ, nhưng chỉ áp dụng với những người tập trung vào việc tăng cường khả năng kháng cự của bản thân trước tận thế. Đúng là có người có thể kích hoạt tiềm năng mà không cần đến nơi trú ẩn, nhưng điều đó rất hiếm, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi tụ tập năng lực giả như Đinh Túc kia nói.”
“Có lẽ nơi trú ẩn của Công Viên Không Ngủ có đặc tính nào đó.” Sở Ngọc thử dùng ý thức đáp lại.
“Không loại trừ khả năng đó. Nhưng nếu như ai cũng có thể kích hoạt tiềm năng, thì lợi thế của chúng ta sẽ giảm sút rất nhiều. Khi vào được căn cứ, chúng ta nhất định phải hành động cẩn thận.”
Phương Tư Niên vừa dặn dò xong, liền đối mặt với ánh mắt tò mò của Đinh Túc.
“Sao tự nhiên hai người lại ngơ ra vậy?” Anh ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ của hai người, “Đó là thiết bị liên lạc gì vậy?”
Người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trong lòng Sở Ngọc gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô bình tĩnh nắm chặt con dao giấu trong ống tay áo.
“À, cái đồng hồ điện tử này à.” Phương Tư Niên vẫn cười ôn hòa, “Nó chỉ có thể xem giờ, đặt báo thức thôi. Lúc đó định mua loại đồng hồ có thể trò chuyện, nhưng tiếc là không đủ tiền, cuối cùng đành mua đại hai cái đồng hồ điện tử này cho mình và Sở Ngọc.”
“Sở Ngọc?”
Đinh Túc lặp lại cái tên này, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Tôi chính là Sở Ngọc.” Sở Ngọc tiến lên hai bước. “Có vấn đề gì sao?”
Sau khi đánh giá cô gái trẻ nhiều lần, Đinh Túc chậm rãi lắc đầu.
“Không có gì, tôi chỉ thấy cái tên này rất quen thuộc.” Anh ta nói rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử, “Để tôi xem nào.”
“Được thôi.” Phương Tư Niên thoải mái tháo đồng hồ điện tử đưa cho Đinh Túc.
Thấy đối phương không hề đề phòng, Đinh Túc cũng ngạc nhiên. Sau đó anh ta kiểm tra chiếc đồng hồ này cẩn thận hơn, nhưng dù anh ta có lật qua lật lại thế nào, thì đó vẫn chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí còn là kiểu dáng đã lỗi thời.
Không tìm ra điều gì, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ trả đồng hồ lại cho Phương Tư Niên.
“Tôi là nhà khoa học.” anh ta lẩm bẩm không hài lòng, “Người khác đều tranh nhau để nhờ tôi giúp họ tăng cường năng lực. Các người thì ngược đời, phòng bị tôi như phòng ngừa trộm cắp vậy…”
Hai người không để ý đến màn tự biên tự diễn của anh ta, mà Đô Đô lại chớp đôi mắt to long lanh, kéo tay Sở Ngọc đề nghị: “Chị ơi, chúng ta thử xem vật sống có vào được không.”
“Nếu không gian đủ lớn, em có thể cho chị vào đây luôn, như vậy chị sẽ không còn sợ quái vật quấy rầy nữa.”
Nghe thấy giọng nói ngây thơ của Đô Đô, Sở Ngọc cũng chẳng thể nói gì, quay người túm lấy một con chuột ở một góc.
Đứng trước sự đối xử rõ ràng thiên lệch như vậy, Đinh Túc khinh thường nhếch môi, nhưng mắt vẫn không rời khỏi thí nghiệm đang diễn ra.
Con chuột bị bắt vùng vẫy tuyệt vọng, không ngừng kêu chíp chíp, như thể đang cầu cứu.
Nhìn thấy bộ ria mép và bốn chân không ngừng run rẩy, Đô Đô nhai kẹo cao su hương bạc hà, đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cuối cùng cũng không thể nào đưa tay ra chạm vào thứ nhỏ bé màu xám này được. Nếu như không phải con chuột do Sở Ngọc bắt đến, chắc cậu đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.
Một bên là con chuột mà cậu ghét cay ghét đắng, một bên là sự mong đợi của chị gái, cậu nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đang quẫy đạp, cầu nguyện nó mau chết đi, để cho cậu đối tượng một vật thí nghiệm khác.