Editor: Tiểu Ni
Một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Ngọc siết chặt chiếc áo khoác màu xám của mình. Dù có thể chống chọi cơn gió lạnh đầu thu, chiếc áo khoác này cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ dày vò cô.
Liên tục năm ngày không ngủ khiến Sở Ngọc không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Cơn buồn ngủ kinh hoàng ập đến, lúc này ngay cả ý định giãy giụa cũng không còn.
Đôi mắt từ từ khép lại, khi cô sắp bước vào một giấc mơ đẹp thì cảm giác đau nhói đột ngột truyền đến từ cánh tay, kéo cô trở về từ giấc mơ tuyệt đẹp đó.
"Chị... không được ngủ!"
Một cái đầu vàng hoe thò ra từ chiếc áo khoác của Sở Ngọc, trong khi hàm răng của cô bấu chặt vào cánh tay của người kia.
Cậu bé trông chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng lực cắn của cậu lại không hề nương tay, một vòng dấu răng thậm chí còn chảy ra máu.
Đối diện với ánh mắt của Sở Ngọc, cậu bé có vẻ hơi hối hận. Đôi mắt xanh nhạt của cậu đảo quanh và lẩm bẩm: "Nếu không có em, chị đã sớm biến thành quái vật rồi..."
"Đô Đô, chị không trách em đâu."
Vuốt ve đầu Đô Đô, Sở Ngọc đang định lấy chút thức ăn từ ba lô thì nghe thấy tiếng hét chói tai phía sau.
"Những con quái vật lại đuổi theo rồi!"
Đô Đô hét lên, bám chặt cánh tay Sở Ngọc và nép mình vào chiếc áo khoác rộng thùng thình của cô.
"Nắm chặt tay chị," Sở Ngọc đeo lại ba lô, "Phải chạy ngay thôi!"
Giống như những lần tránh né quái vật trước đó, cô chạy hết sức nhưng sự thiếu ngủ kéo dài khiến thể lực không trụ được. Mặc dù cô đã cố gắng chạy theo đường ...., tiếng gầm rú chói tai của những con quái vật vẫn ngày càng gần.
Sở Ngọc nghiến chặt răng, cố gắng dồn sức lực cuối cùng. Nhưng những con quái vật nhanh chóng xuất hiện ngay sau lưng, sắp sửa quắp lấy chiếc ba lô của cô——
Một sự thay đổi bất ngờ đã cứu mạng cả hai, nhưng chiếc ba lô đựng đầy vật dụng đã bị xé rách, đủ loại đồ ăn và vật dụng sinh hoạt vương vãi khắp nơi.
Mặc dù không ngừng nghỉ một phút nào, cô vẫn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng lũ quái vật cũng không tụt hậu là bao, vẫn bám đuổi sát nút.
"Chị ơi, có cánh cửa!"
Theo ngón tay chỉ của Đô Đô, Sở Ngọc nhìn thấy một cánh cổng khổng lồ kỳ lạ. Cánh cổng màu đen kim khép chặt, trên đó khắc họa những hình thù kỳ lạ, cánh cổng cao ngất trời, thậm chí không thấy được cuối chân trời.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của Sở Ngọc, cánh cổng đột ngột mở ra. Bên trong cánh cổng đen đặc một màu, không nhìn thấy gì cả. Nhưng trong lòng Sở Ngọc vang lên một giọng nói—— "Bước vào đi".
Chỉ cần bước vào cánh cổng này, cô sẽ mãi mãi không phải chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.
Ý nghĩ đó thoáng hiện trong đầu, Sở Ngọc không thể kìm nén được đôi chân mệt mỏi của mình. Cô không để ý đến tiếng hét của Đô Đô, lập tức xông vào cánh cổng.
...
"Ting, xin chúc mừng bạn đã thoát khỏi tận thế, Vùng Đất Ẩn Náu của Hy Vọng rất hân hạnh được phục vụ bạn. Hệ thống đã đo lường và xác định đây là lần đầu tiên bạn đến, vì vậy chúng tôi cung cấp cho bạn 10 điểm hy vọng miễn phí, bạn có thể dùng điểm để mua những vật phẩm cần thiết."
Giọng nói máy móc nhanh chóng vang lên trong đầu, Sở Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì thấy mình đang ở trong một đại sảnh xa lạ, bên trong có năm sáu người đang đứng rải rác.
"Đó là một người mới à?" Một chàng trai tóc đỏ nhếch mép, "Trông yếu quá."
Ở bên ngoài, Sở Ngọc chỉ thấy mỗi cánh cổng, cô rất khó hình dung phía sau cánh cổng lại có một không gian rộng lớn như vậy, như thể một tòa lâu đài nhỏ.
Ba tầng lầu, được trang trí lộng lẫy và sạch sẽ, trên bàn trong đại sảnh bày biện đủ loại đồ ăn vặt, điều này chứng tỏ rằng họ không thiếu vật tư. Những món đồ nội thất không đồng bộ được bày biện lung tung, như thể phân chia lãnh thổ của từng người. Quan trọng nhất là, sáu người trong đại sảnh trông rất tỉnh táo, không hề có vẻ mệt mỏi hay buồn ngủ.
Cô cảnh giác quan sát, mặc dù không biết họ làm thế nào để duy trì trạng thái tỉnh táo trong thời tận thế, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô suy nghĩ cẩn thận.
Tính toán tỷ lệ thắng của mình trong đầu, Sở Ngọc ôm chặt Đô Đô, lặng lẽ lùi về cạnh cửa, lưng áp sát vào cánh cổng, tay nhẹ đặt lên tay nắm.
"Đừng sợ, đây là..."
Thấy có người bắt đầu tiến đến gần, Sở Ngọc đột nhiên siết chặt tay nắm, dùng hết sức đẩy về phía sau—— "Rầm."