Editor: Tiểu Ni
“Kia chính là tận thế tồn tại mạnh nhất, lần trước tại nơi ẩn náu vì phá hoại có cơ thể chủ thể, tổn thất rất nhiều thành viên. Chúng ta bởi vì không tham gia lần chiến đấu đó, nên mới được tồn tại tới giờ. Cho nên, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
“Không có khả năng à ....”
Cô lấy ra kẹo que, im lặng trong một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Chú Phương à, nơi trú ẩn hoạt động cần năng lượng phải không ạ?”
“Đương nhiên, tận thế chính là con đường thu thập năng lượng.” Phương Tư Niên trả lời: “Mỗi khi đến một nơi tận thế mới, nơi trú ẩn sẽ tuyên bố các loại nhiệm vụ, cho chúng ta mượn tay đạt được nguồn năng lượng cần thiết. Còn năng lượng trong tay chúng ta có thể dùng để đổi được vật phẩm, có thể nói là hoàn mỹ song thắng.”
“Một khi sự việc đã thế thì nhiệm vụ nơi trú ẩn công bố ắt hẳn có cách để hoàn thành, chỉ là chúng ta chưa tìm ra được thôi.” Cô lột giấy bọc kẹo, tiện tay nhét vào miệng Đô Đô.
“Không, về mặt lý thuyết là có cách, nhưng thực tế thì chắc chắn không thể được.” Phương Tư Niên phủ định lời nói Sở Ngọc, “Cháu hẳn là chú ý dòng chữ ‘đội’ ghi sau nhiệm vụ chứ. Nếu cộng dồn năng lực của mọi người lại, phá hủy cơ thể chủ thể là điều hoàn toàn có thể. Chỉ là —— ”
“So với việc hợp tác cả đội để hoàn thành nhiệm vụ, mọi người thà dùng điểm hy vọng để đổi nội dung nhiệm vụ phải không ạ?”
Cướp xong ít vật dụng cuối cùng, Sở Ngọc đi ra khỏi khu đổi đồ, như đang suy tư về điều cô đột nhiên nhìn về phía trước.
“Quả thật vậy. Sau nhiều lần vào tận thế, ngay cả chú cũng đã có thể kiếm được 100 hy vọng điểm.” Phương Tư Năm chần chờ đôi chút, nhìn rồi lại nhìn Sở Ngọc và Đô Đô.
“Nhưng chúng ta chỉ có ba người —— Thậm chí có cố hết sức vẫn rất khó có đủ điểm.”
“Vậy thì không cần đủ điểm.”
Tiếng trẻ con non nớt thốt lên xen vào cuộc đối thoại của hai người, nãy giờ vẫn im lặng, Đô Đô thò đầu ra từ sau lưng Sở Ngọc, đôi mắt xanh biếc dùng sức chớp chớp, miệng còn ngậm que kẹo do Sở Ngọc mới đưa cho.
“Cháu biết cơ thể chủ thế tận thế ở đâu.”
Tiếp theo câu nói mơ hồ không rõ của Đô Đô, bầu không khí chìm trong sự im lặng chết chóc.
“—— Cháu biết ư?”
Một lúc lâu sau, Phương Tư Niên mới hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn cậu bé “Tại sao cháu lại biết được ——”
“Cứu mạng! Cứu tôi với!”
Tiếng kêu sợ hãi của một người đàn ông từ nơi không xa truyền đến, phá vỡ cuộc trò chuyện của họ. Trong thoáng chốc, Sở Ngọc và Phương Tư Niên bước vào trạng thái phòng thủ, cảnh giác nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Họ thấy một người đàn ông trung niên đầy thương tích đang loạng choạng chạy trốn, còn bám sát đằng sau là một con ma ngủ điên cuồng. Nhìn thấy nhóm Sở Ngọc như nhìn thấy cứu tinh giọng vừa la lớn, nhưng bước chân anh ta vừa di chuyển với tốc độ nhanh nhất về phía nhóm người bọn cô.
“Đồ ngu!”
Thấy vậy, Đô Đô thầm mắng một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm “La lớn chỉ khiến càng nhiều Quỷ Ngủ kéo đến thôi.”
“Cái gì cơ?”
Sở Ngọc hỏi, rõ ràng đã không nghe rõ lời cậu bé nói trước đó.
“Ý của em là, giao con quái vật này cho em nhé!” Đối mặt với ánh mắt Sở Ngọc, gương mặt phúng phính của Đô Đô nở một nụ cười rạng rỡ, cậu bé lấy que kẹo trong miệng ra, đắc ý lắc lắc, “Lần này là vị táo.”
Dứt lời, que kẹo đã vẽ một đường parabol hoàn hảo giữa không trung, ghim chuẩn xác vào người Quỷ Ngủ.
Ầm ——
Một thứ ánh sáng chói mắt và lớp khói mù xuất hiện đồng thời, cơ thể Quỷ Ngủ lập tức cứng đờ, nhưng quán tính của cú lao vẫn không hề suy giảm chút nào. Cùng với tiếng động lớn, thân hình cao lớn lập tức đập mạnh xuống mặt đất.
Đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng này, Đô Đô cười ngượng ngùng “Em cố hết sức để giảm hiệu ứng nổ rồi.”
Mãi tới khi lớp khói mù tan đi không còn con Quỷ Ngủ nào khác tiếp cận, mấy người mới từ cửa hàng ẩn nấp đi ra. Sở Ngọc không để ý đến người đàn ông liên tục nói lời cảm ơn, cô đánh giá con Quỷ Ngủ đang nhắm chặt mắt, thuần thục dùng dao găm moi hai viên đá lớn cỡ hạt đậu xanh từ nó lấy ra ngoài.