“Cảm ơn.” Không cần ngồi trong thùng xe mà cứ bị xóc nảy, Hạ Thanh đương nhiên không từ chối. Cô chào tài xế Trịnh Khuê rồi nhẹ nhàng nâng túi vải bố và ba lô lên xe, đặt gọn vào giữa hai ghế trước, sau đó ôm túi lương thực ngồi lên ghế phụ chờ xe khởi hành.
Chờ cô ngồi ổn định, Trịnh Khuê lấy ra hộp sắt nhỏ đựng thuốc lá, dùng giấy sách cũ đã cắt sẵn cuốn một điếu, đưa cho Hạ Thanh: “Thuốc lá cải tiến, giúp tỉnh táo đấy.”
Sau thảm họa, những người sống sót không biết ngày mai hay tai họa nào đến trước, phần lớn đều sống buông thả, thuốc lá, rượu chè, tìиɧ ɖu͙© tràn lan.
Hạ Thanh không nói mình không hút thuốc, chỉ xua tay từ chối: “Loại thuốc này mạnh quá, em không quen hút đâu, anh Khuê cứ tự nhiên nhé.”
Phụ nữ thường thích loại thuốc lá có mùi thơm, Trịnh Khuê cũng không khách khí nữa, bật diêm đốt thuốc rồi hút một hơi thật sâu: “Cô nhận khu nào thế?”
“Khu số ba.” Hạ Thanh đã rất lâu rồi không được chuyện trò với ai, thấy Trịnh Khuê im lặng, cô lại chủ động nói thêm: “Đó là phía bắc thành phố, cách đó 120km, khu vực hồ chứa Long Bàn, cái hồ nhỏ thôi, anh Khuê có lẽ chưa từng nghe đến.”
Trịnh Khuê nhả một làn khói ra ngoài cửa sổ: “Nơi đó không tệ, cách doanh trại cũ không xa.”
“Vâng.” Giọng Hạ Thanh lộ rõ vẻ hài lòng, cô chọn khu số ba một phần cũng vì gần doanh trại quân đội, tương đối an toàn hơn.
Thuốc lá dài mảnh hút xong, Trịnh Khuê lại hỏi: “Chỉ có một mình cô à?”
Hạ Thanh gật đầu: “Ừ, một mình yên tĩnh.”
Sống chen chúc với hai triệu người trong khu an toàn nhỏ bé gần mười năm, nếu không phải tranh thủ lúc làm nhiệm vụ ra ngoài hít thở không khí, Hạ Thanh đã sớm bị bức điên lên rồi.
“Mười tám tỷ người chết chỉ còn lại hơn một trăm triệu, ra khỏi khu an toàn thì chẳng thấy bóng người, nhưng khắp nơi đều là thứ ăn thịt người.” Giọng Trịnh Khuê trầm xuống, tiện tay cuốn thêm điếu thuốc khác rồi ngậm vào miệng.
Trung Quốc, với tỷ lệ dân số chỉ còn 5%, đã là quốc gia có tỷ lệ sống sót sau thảm họa cao nhất trên Trái Đất. Nhiều nước nhỏ đã bị diệt vong trong thảm họa, thậm chí có nước bị chìm xuống lòng đất do hoạt động địa chất, không còn tồn tại nữa.
Hạ Thanh lặng lẽ nhìn những vết máu khô màu đỏ sẫm, những vết cháy, vết nứt do chiến đấu với thú dữ để lại trên bức tường bê tông cốt thép cao mười mét của khu an toàn, không nói gì thêm.
“Cô gái nhỏ, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi!” Người đàn ông cao gầy đứng sau Hạ Thanh khi phân bổ đất đai chạy đến bên xe, nhiệt tình chào hỏi: “Tôi là Triệu Trạch, được phân lô đất số bốn, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.”
Lô đất số bốn nằm ở phía đông lô đất số ba, là lựa chọn mà Hạ Thanh cho là tốt thứ hai sau lô đất số ba. Cô liếc nhìn hơn chục người đàn ông đàn bà phía sau Triệu Trạch, khẽ gật đầu: “Hạ Thanh.”
Thái độ Hạ Thanh lạnh nhạt, nhưng cô chịu nói chuyện với người thường như anh ta đã là tốt lắm rồi so với những người đã tiến hóa.
Triệu Trạch thò đầu ra cửa sổ định nói thêm vài câu thân mật thì Chung Đào dẫn theo một đám người lỉnh kỉnh hành lý đi tới, giục những người bên cạnh xe: “Lên xe hết đi, còn chần chừ nữa thì tối trời cũng chưa đến nơi.”
Triệu Trạch dẫn đầu chạy ùa lên thùng xe. Chung Đào lên xe ngồi giữa Hạ Thanh và Trịnh Khuê. Trịnh Khuê đạp ga, xe lập tức phóng vυ't đi.
Những con đường tứ thông bát đạt trước khi thiên tai ập đến nay đã bị vận động địa chất, mưa axit và thực vật biến dị tàn phá hoàn toàn. Hiện giờ, chiếc xe tải chạy trên những con đường đất được dọn dẹp từng đoạn trong mấy năm nay. Vì thùng xe chở khá đông người nên sau khi rời khỏi đoạn đường bằng phẳng gần khu vực an toàn, tốc độ xe giảm xuống. Họ xuất phát từ khu vực an toàn lúc 11 giờ sáng, đi đi nghỉ nghỉ, đến hơn 5 giờ chiều mới dừng lại dưới biển chỉ dẫn của khu vực số 3.
Hạ Thanh, người cuối cùng xuống xe, nhìn chiếc xe tải nhẹ quay đầu trở lại rồi mới xách túi chạy như bay vào ruộng của mình. Vấp phải rễ cây, cô ngã nhào ra, nằm ngửa nhìn trời mà cười ngớ ngẩn.