Thiên Tai Năm Thứ Mười, Cùng Ta Đi Làm Ruộng

Chương 4: Khu Đất Số 3 (1)

Nghe Đường Lộ oán giận, Hạ Thanh hơi cúi đầu nhếch khóe môi lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô đã biết trước là người nhà họ Đường sẽ đến, nhưng lại không ngờ rằng người đến lại là cô cả nhà họ Đường Đường Lộ.

Đường Lộ không có đầu óc đến đây, Hạ Thanh cảm thấy xác suất cô giành được cánh đồng mà mình yêu thích lại cao thêm ba mươi phần trăm, gần như là đã chắc chắn rồi. Nếu không phải tình hình hiện tại không thích hợp, cô thật sự muốn ngẩng đầu rống to một câu: “Hôm nay đúng là một ngày lành.”

Mọi người trong phòng nhìn thấy Đường Lộ lại hạ mình hàng quý đứng ở trước bàn làm việc không một bóng người để xếp hàng, không khỏi nảy sinh ra suy nghĩ khác về nhiệm vụ đi ra khu an toàn trồng trọt đã bị mọi người nhận định là đi “chịu chết” này.

Không bao lâu sau, số người xếp hàng nhận đất từ hơn ba mươi tăng lên đến hơn một trăm, đội ngũ cực dài quẹo thành hai ngã trong đại sảnh, giống như một con sâu dài nối tiếp nhau trong đại sảnh.

Đường Lộ quay đầu nhìn mấy người vì giành vị trí mà tranh đoạt đùa giỡn, lại tức giận liếc nhìn hai người quân nhân của bác trai, mặt ngoài thì bọn họ giống như đang duy trì trật tự, trên thực tế là đến giám sát cô ta, khinh thường hừ lạnh.

Nếu không phải người của quân đội như ruồi bọ hình người cứ nhìn chằm chằm vào cô ta không chịu rời, cô ta cần gì phải đến nơi này ngửi mùi hôi thối chứ.

Mãi đến khi Đường Chính Vinh mang theo người từ trong khu vực làm việc ở bên trong đi ra, Đường Lộ đã xụ mặt hơn một tiếng đồng hồ lập tức đứng thẳng, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.

Đường Chính Vinh ăn mặc mộc mạc giả vờ như không nhìn thấy cháu gái, lập tức đi lên sân khấu cao nửa mét được xây dựng bên cạnh bàn làm việc, bắt đầu phát biểu.

“Tất cả mọi người dân sống trong khu an toàn đều biết, để đối kháng với nguy hiểm tự nhiên, mười năm qua hệ thống nông nghiệp của quốc gia cũng ta đã sụp đổ, thiếu lương thực đã trở thành vấn đề lớn vô cùng quan trọng cần phải được giải quyết ngay lập tức. Cảm ơn mọi người có thể hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, chủ động đến đây nhận đất, cống hiến sức mạnh cho việc sinh sản lương thực giúp quốc gia. Chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, chắc chắn có thể chiến thắng tất cả tai họa, bảo vệ địa vị thống trị Lam Tinh của nhân loại, xây dựng lại quê nhà của chúng ta...”

Hạ Thanh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn người đàn ông có vẻ rất hiền hòa đang nắm chặt vị trí phó lãnh đạo của căn cứ Huy Tam này.

“Hôm nay những cư dân chủ động đến nhận đất đều có thể lãnh được một phần thưởng đặc biệt của căn cứ: Mỗi người phát hai tháng đồ ăn, miễn thuế năm năm khu đất mà mình nhận, quốc gia hứa hẹn sẽ cung cấp sự hỗ trợ chuyên nghiệp nhất.”

“Xôn xao-”

Đường Chính Vinh vừa mới nói xong, trong ngoài đại sảnh đều nổ tung, đội ngũ lập tức lại xuất hiện thêm hai đường cong.

“Nhưng mà có hai việc nhất định phải nói rõ ràng với mọi người.” Đường Chính Vinh lại mở miệng lần nữa, giọng nói hiền hòa đã trở nên nghiêm khắc: “Thứ nhất, phần đất mà mọi người đã lãnh không thể bỏ đi, chuyển nhượng hoặc là bán đi, chỉ có thể để con ruột của người sở hữu đất đai kế thừa, nếu lĩnh chủ không có người thừa kế thì sau khi chết đi, quyền sử dụng lãnh địa sẽ thuộc về căn cứ. Thứ hai, mỗi năm căn cứ sẽ tiến hành kiểm tra tình hình trồng trọt trong lãnh địa, nếu ba năm không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị thu hồi lãnh địa, người nhận lãnh địa kia sẽ không được nhận bất cứ chức vụ và nhiệm vụ trong căn cứ Huy Tam nữa.”