Tô Kiều cảm thấy lạnh lẽo từng cơn.
Lòng đầy hận ý khiến cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Kiếp trước, sau khi Tần Tranh Vanh bị công an bắt đi, Bùi Thiên Nghĩa đã đứng ra nói rằng đây không phải lỗi của cô, anh ta không chê cô, cô đã cảm động đến rơi nước mắt mà lấy anh ta!
Cô và Bùi Thiên Nghĩa đã làm vợ chồng trên danh nghĩa tám năm, còn nuôi đứa con của liệt sĩ mà Bùi Thiên Nghĩa mang về như con ruột, một tay chăm sóc, nuôi nấng.
Nhưng sau khi nhà họ Bùi và nhà họ Tô vắt kiệt cô, họ lại dùng lại chiêu cũ, dựng lên một vở kịch cô nɠɵạı ŧìиɧ, đá cô ra khỏi nhà.
Đến lúc chết cô mới biết, đứa con của liệt sĩ gì chứ, đứa bé đó chính là con trai ruột của Bùi Thiên Nghĩa và Tô Nhan Nhan.
Khi cô bị nhà họ Tô ném ra sân đánh đập, bị mọi người vây quanh khạc nhổ, ném rau thối.
Đứa con cô tự tay nuôi nấng lại nhổ nước bọt vào mặt cô, nói cô không phải mẹ nó, Tô Nhan Nhan mới là mẹ nó.
Còn giẫm lên mu bàn tay cô, nghiền nát xương ngón tay cô.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy đau nhói từ trong ra ngoài, đến cả linh hồn cũng đau đớn run rẩy.
Cho đến tận bây giờ, dường như cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau thấu xương đó.
Tô Nhan Nhan nức nở không nói lời nào, chỉ nhấc mí mắt lên, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tô Kiều.
Ánh mắt chán ghét của Bùi Thiên Nghĩa lập tức đổ dồn vào Tô Kiều: "Tô Kiều, em có thể học theo Nhan Nhan ngoan ngoãn một chút không.
Anh đã đồng ý đính hôn với em rồi, tại sao em còn làm khó Nhan Nhan?"
Tô Kiều nắm chặt tay, cố gắng ổn định cảm xúc.
Cô nhìn lướt qua mặt Tô Nhan Nhan, bất lực nhún vai, giọng nói mang theo sự chế giễu hỏi: "Học cô ta ngoan ngoãn quyến rũ vị hôn phu của chị gái mình sao?
Xin lỗi, cái này tôi thực sự không học được."
Lúc này, Bùi Thiên Nghĩa còn ôm vai Tô Nhan Nhan để an ủi cô ta.
Trong thời đại mà vợ chồng chính thức ra ngoài còn ngại ngùng không dám đi cạnh nhau, họ lại ôm ôm ấp ấp giữa thanh thiên bạch nhật, quả thực là trái với thuần phong mỹ tục!
"Sao vừa đến đã ôm nhau rồi? Hai người này không trong sạch rồi nhỉ?"
"Nếu họ trong sạch thì có thể vu oan cho Tô Kiều nɠɵạı ŧìиɧ được ư?"
"Tôi nói nhà họ Tô cũng thật quá đáng, Tô Nhan Nhan và Bùi Thiên Nghĩa tình sâu nghĩa nặng thì để Tô Nhan Nhan lấy Bùi Thiên Nghĩa đi, sao lại nhất quyết phải gả Tô Kiều, lại còn làm ra chuyện chết tiệt này để chọc tức người ta?"
...
Có thể nói, những lời bàn tán xung quanh đang đâm thẳng vào xương sống của Tô Nhan Nhan và Bùi Thiên Nghĩa.
Tô Nhan Nhan vội đẩy Bùi Thiên Nghĩa ra giải thích: "Chị, chị đừng hiểu lầm, em và anh Thiên Nghĩa không có gì đâu.
Chỉ là chúng em đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh Thiên Nghĩa cũng giống như anh trai ruột của em vậy, bình thường chúng em..."
"Bình thường các người cứ ôm ôm ấp ấp như thế này sao?" Tô Kiều cười lạnh hỏi: "Có lẽ là do tôi ở quê ít hiểu biết.
Tôi chưa từng thấy anh chị em ruột nào hai mươi mấy tuổi rồi còn ôm ôm ấp ấp thế đấy."
"Cũng đúng, nhà họ Tô các người vốn khác biệt, không phải cô và anh hai cũng ôm ôm ấp ấp ở nhà suốt ngày sao?"
Quả dưa to vừa được Tô Kiều phơi bày.
Đám đông hóng hớt lập tức lộ vẻ thâm sâu: Ồ ~~~
Tô Nhan Nhan tái mét mặt, nước mắt rơi lã chã: "Chị, em có lỗi gì với chị mà chị lại muốn hủy hoại danh tiếng của em như vậy, huhuhu..."
Tô Kiều hừ lạnh một tiếng: "Tôi hủy hoại danh tiếng của cô? Cô dám thề với trời rằng cô không ôm ấp Tô Kiến Quân không?
Lấy mẹ hiền của cô ra mà thề, nếu cô có thì mẹ cô sẽ bị sét đánh chết không toàn thây.
Nếu cô không có thì coi như tôi nói bậy, miệng lưỡi tôi đau nhức, xuống mười tám tầng địa ngục, cô dám không?"
Tô Kiều nhìn Tô Nhan Nhan, đôi mắt hồ ly láu cá hơi nhếch lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tô Nhan Nhan: "Em..."
Cô ta vô thức liếc nhìn Trần Quế Anh, nếu Trần Quế Anh không ở đây, cô ta dám!
Nhưng bây giờ Trần Quế Anh đang ở đây!
Một khi cô ta thề độc như vậy, Trần Quế Anh sẽ nghĩ gì về cô ta? Còn cưng chiều cô ta như bây giờ không?
Cô ta không dám đánh cược!
Tô Kiều khinh thường hừ lạnh một tiếng, kéo câu chuyện trở lại: "Tuy nhiên, hai người là anh em cũng được, là người tình cũng được, hai người muốn ôm ấp thì đó là chuyện của hai người, không liên quan đến tôi.
Nhưng mà, Bùi Thiên Nghĩa..."