“Chính là vì nhớ em đó, có tin không?”.
Câu trả lời không nhanh không chậm được Mộ Dung Lạc trả lời, kèm theo đó là sự dò xét của cô. Cô hy vọng biết bao Âu Uyển Nhi sẽ nhớ đến cô. Dù chỉ là một chút cũng được.
“Không”.
Câu trả lời ngắn gọn nhưng cũng đủ làm cho Mộ Dung Lạc hụt hẫng, cô trầm mặt trong giây lát nhưng không nói gì.
Thấy được sự khác thường trên người Mộ Dung Lạc. Âu Uyển Nhi cũng không đùa giỡn nữa.
“Đùa đấy, chị mới tới chắc chưa ăn gì, chúng ta đi ăn gì đó đi”.
Mộ Dung Lạc sau khi nghe được những lời Âu Uyển Nhi nói. Vẻ mặt có chút thay đổi, môi cũng có chút ý cười. Cô còn chưa vui xong thì đã bị Âu Uyển Nhi nắm lấy tay dẫn đi, tay nàng rất ấm áp, rất dễ chịu thật khiến cho Mộ Dung Lạc sau đắm thêm bội phần.
Sau khi ăn xong, Mộ Dung Lạc trở về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên giường, cô nhớ lại những việc đã làm, những nơi đã đi qua cùng Âu Uyển Nhi. Bắt chợt cô cười thật rạng rỡ.
Từ trước đến giờ Mộ Dung Lạc chưa từng yêu ai, cũng chưa từng đi chơi với ai. Từ trước đến giờ, cô luôn ở bên Mộ Minh Viễn, giúp ông xử lý công việc. Ngoài thời gian làm việc ra, những lúc rảnh cô thường sẽ đi du lịch để thư giản đầu óc. Cô rất thích đi một mình, nhưng từ khi gặp được Âu Uyển Nhi, ý nghĩ đó của cô đã không còn. Cô thật sự đã thích nàng mất rồi.
Những ngày tiếp theo Mộ Dung Lạc và Âu Uyển Nhi rất thường xuyên ra ngoài cùng nhau. Thời gian thấm thoát cũng đã một tuần, trong một tuần này cô thật sự đã cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Âu Uyển Nhi. Cô rất muốn thổ lộ cho nàng biết, rất muốn nói với nàng rằng cô đã yêu nàng như thế nào. Nhưng cô sợ, sợ Âu Uyển Nhi sẽ không thích cô, lại càng sợ Âu Uyển Nhi không thích con gái.
Thời gian sau đó, Mộ Dung Lạc cứ đi đi về về Giang Nam, khi rảnh cô lập tức cho người chở mình đến chỗ Âu Uyển Nhi.
Vào một ngày bình thường như bao ngày, cô vừa đến trước cửa khách sạn thì chợt thấy một người đàn ông đang được Âu Uyển Nhi nằm tay, cười nói rất vui vẻ. Lúc này, tim Mộ Dung Lạc có chút đau, cô dùng tay ôm lấy ngực mình, hy vọng biết bao đồ không phải sự thật. Cố gắng mở nụ cười, Mộ Dung Lạc tiếng đến hỏi Âu Uyển Nhi.
“Uyển Nhi, đây là?”.
Âu Uyển Nhi nhìn thấy cô nàng liền tươi cười chạy lại. Vui vẻ giới thiệu cho cô về người đàn ông bên cạnh.
“Đây là Thanh Phong, bạn trai em”.
Nói rồi Âu Uyển Nhi nhìn sang Thanh Phong với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Sau khi nghe được lời mà Âu Uyển Nhi nói, Mộ Dung Lạc như rơi xuống vực thẩm, cô không tin vào những gì nàng nói. Đứng im lặng một hồi lâu cô mới lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp lại.
“Vậy sao”.
Câu nói có lẽ bình thường nhưng đối với Mộ Dung Lạc thì lại rất đau, đau như có hàng vạn con dao đâm vào tim mình. Khóe mắt bỗng cay rát. Cô cuối mặt đi thẳng vào phòng.
Trên giường, Mộ Dung Lạc như người mất hồn, cô yêu Âu Uyển Nhi. Tại sao Âu Uyển Nhi lại không yêu cô. Cô muốn Âu Uyển Nhi là của mình, chỉ thuộc về một mình Mộ Dung lạc mà thôi.
Sáng hôm sau, như thường lệ Mộ Dung Lạc xuống lầu muốn cùng đi ăn sáng với Âu Uyển Nhi. Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy nàng, nóng lòng cô liền đến chỗ ông Âu.
“Uyển Nhi đâu rồi bác”.
“À con bé ra ngoài với Thanh Phong rồi”.
Thanh Phong cái tên này sinh ra đúng là trật đất mà. Nghe cha của Âu Uyển Nhi nói vậy trong lòng Mộ Dung Lạc lại hụt đi một nhịp. Cô không nhanh không chậm chở về phòng đi dọn hành lý trở về nhà.
Suốt một tháng trôi qua, Mộ Dung Lạc không hề đến tìm Âu Uyển Nhi nữa. Cô trở về nhà uống rất nhiều rượu, say xỉn mà ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.