Mộng Tiên

Chương 17+18: Ám sát

17.

Hoàng thành tháng ba, cảnh xuân chan hòa.

Trên sân săn hoàng gia, cẩu hoàng đế ôm mỹ nhân tựa vào trên giường mềm, đáy mắt xanh đen, một bộ dáng phóng túng quá độ hoang đường.

“Đưa người lên đây.”

Hai tiếng vỗ tay, mấy chục tên tù nhân áo trắng đeo xiềng xích bị áp giải lên, miệng bị bịt vải trắng.

Cẩu hoàng đế tiếp nhận cung tiễn thái giám đưa tới, run rẩy đứng lên.

“Trung quân chi thần mới là hảo thần tử, những người này, bất trung!”

Thật châm chọc cỡ nào, những người được dân chúng ủng hộ, nhận đủ mọi khen ngợi, luôn lo lắng, một lòng vì triều chính, toàn bộ bởi vì một hai câu khuyên can trắng trợn hữu lực, bị gán cho tội danh “Bất trung.”

Mũi tên sắc bén bay ra, ta nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra chỉ còn màu đỏ tươi đến chói mắt.

“Chúng ái khanh, đều nói mỹ nhân nhuộm máu đẹp không sao tả xiết, hôm nay trẫm để Thất công chúa của trẫm hiến vũ trên mảnh đất máu này.”

Ta siết chặt tay áo A Thanh, cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên.

“Thất điện hạ, xin cởi giày ra.”

Ta chân trần đứng ở giữa bãi săn, xúc cảm ẩm ướt từ lòng bàn chân truyền đến.

Tiếng nhạc vang lên, ta có chút chết lặng xoay người, trước mắt thoáng qua khuôn mặt đeo nửa mặt nạ của A Thanh.

Mặt nạ che đi vết sẹo như con rết, lại lộ ra cặp mắt phong tình vạn chủng của nàng.

Một điệu múa kết thúc, Cẩu hoàng đế bỗng nhiên đứng lên.

“Mỹ nhân, có thể tới đây cho trẫm xem một chút không?”

18.

Cuộc săn bắn mùa xuân bắt đầu, A Thanh không biết nói cái gì, dỗ cẩu hoàng đế liên tục cười to.

Cẩu hoàng đế ôm A Thanh cưỡi cùng một con ngựa, ta theo người khác đi theo phía sau.

Tiếng rít đột nhiên vang lên và con ngựa của Cẩu Hoàng đế đã mất kiểm soát.

“Hộ giá! Người đâu hộ giá!!!”

Trong lúc hoảng loạn, ta thuận thế thoát khỏi đám người, chạy vào rừng sâu, theo lộ tuyến đã lên kế hoạch.

Tâm chưa bao giờ hoảng loạn như thế, như là bị người dùng sức nắm chặt, vạn phần dày vò.

Chân bị mài đến đau nhức, ta chỉ biết nhắm mắt, cắm đầu chạy, dự cảm điềm xấu trong lòng càng lúc càng nặng.

Tầm nhìn bỗng dưng rộng mở, một con ngựa tắt thở đang nằm ngửa trên mặt đất.

Ta theo vết máu đi về phía trước, ngước mắt liền thấy A Thanh ôm ngực nằm trên mặt đất, máu từ khe hở ngón tay tràn ra.

Ta dùng hết khí lực đem người chống đỡ lên, phía sau tiếng vó ngựa càng ngày càng gần.

“Hắn chưa chết, còn thiếu chút nữa.”

“Ta không cam lòng, còn thiếu chút nữa...... vị trí đao bị lệch......”

Trọng lượng trên người càng ngày càng nặng, A Thanh mấy lần muốn trượt xuống đất.

Ta cùng nàng nói chuyện phiếm, tán gẫu một ít chuyện thời thơ ấu, lại tán gẫu ta ở lãnh cung sống như thế nào, cuối cùng lại tán gẫu tới Triệu nương tử.

A Thanh nở nụ cười:

“Chàng ấy tặng tôi một bó hoa, màu sắc lộn xộn nhưng lại đặc biệt hợp, vừa xấu vừa đẹp.

Nhìn thấy hắn, thay ta nói một tiếng rằng ta không xứng.”

“Ngươi thả ta xuống, sau đó chạy dọc theo con đường này.”

Bên tai truyền đến tiếng gọi: “Triệu Ly, mau đến đây.” Nhưng ta căn bản trong mắt lúc này chỉ có hình bóng Tiểu Thanh. Lại nghe nàng dặn dò:

“Đừng sống trong hận thù.”

Truy binh vây quanh.

Trần Ngọc Thanh không còn hơi thở.

Ta cúi đầu phát hiện chân đã bị mài không ra dáng, giơ tay phát hiện nước mắt từ bao giờ đã chảy đầy mặt.