Dàn Nhân Vật Chính Bị Ám Ảnh Bởi Tôi

Chương 11: Nhận nuôi

- Cô ấy không đồng ý với điều kiện của ta! Từ chối khế ước trở thành tinh linh sư.

Cậu bé khi trước nói chuyện với Lia bước ra từ bóng tối, sau lưng có đôi cánh mỏng trong suốt ánh lên màu tím xanh. Cậu ta tặc lưỡi, đôi lông mày mỏng cau lại đầy vẻ khó chịu mà đáp:

- Ngươi làm gì thì làm! Buộc phải đề con bé ấy kí khế ước, hủy hoại danh tiếng hậu duệ của thánh Glenni. Ngươi phải bí mật rút từng gọt mana của con bé. Cho đến khi cái thùng chứa mana ấy cạn kiệt và chết dần chết mòn. Chắc cái lời nguyền mà chủ nhân đầu tiên của ngươi vẫn hiệu nghiệm ấy chứ?

- Nó vẫn còn rất mạnh, không có chuyện suy yếu đâu. Hỏi ngu vừa thôi!

- Vậy ngươi lừa làm sao để nó tin tưởng và dần chết trong cái lời nguyền ấy. Kẻ nào đặt tên được cho ngươi và ký khế ước sẽ phải chết ngay tuổi 20. Không được để con bé đó lỡ lời mà nói với ai, không thì hỏng bét!

Cậu ta nghiến răng lay mạnh vai cô ta, trán nhăn lại hiện vẻ phẫn uất. Cô hất mạnh tay cậu ta ra, phủi phủi vai áo một hồi rồi chậc miệng mà nói vẻ phẫn uất, bàn tay nắm chặt lại nổi cả gân:

- Trông kìa! Bị con nào giẫm phải đuôi mà giãy đành đạch lên thế, không cần phải lo về vụ ấy! Hậu duệ của Glenni cũng chỉ là một trò đùa tiêu khiển. Ta phải rửa sạch mối thù cho Rella, mối thù với lũ quý tộc ấy....buộc phải gϊếŧ chết lũ khốn nạn đã ép cô ấy vào đường cùng.

Nụ cười chua xót trên môi đã tỏ rõ lòng của cô ta, sự căm ghét khi nghĩ về gia tộc Arnitor - gia tộc đã gϊếŧ chết chủ nhân đầu tiên của chính bản thân cô ta. Chìm vào bóng tối u ám sau cái chết tức tưởi của chủ nhân, cô ta hận thù tính ích kỉ của nhà Arnitor, nỗi hận không thể nào với bớt.

[.......]

Lia tỉnh dậy sau cuộc gặp lạ kì với cô gái khi nãy, vết thương trên người đã hoàn toàn lành lại. Tinh thần cô dường như đã thoải mái và nhẹ nhàng hơn so với lúc đầu. Ra đến ngoài hành lang tìm người, thấy có 1-2 đứa trẻ đang cặm cụi lau nhà, lau kính cửa sổ. Một đứa trẻ nhìn thấy cô bé, vui vẻ chạy đến hỏi han:

- Chị Lia! Chị tỉnh rồi sao? Hôm qua đột nhiên chị Freya bế chị bị thương về, mặt hốt hoảng lắm! May hôm qua viện trưởng không có ở đây, cô Fayette còn đưa chị vào phòng y tế sơ cứu được. Chị đỡ chưa?

- Chị cảm ơn nhé! Rutith chắc lo cho chị lắm. Em có mệt lắm không, Ruti?

Cô bé ấy lắc đầu, cười tươi ôm lấy cánh tay Lia mà hớn hở:

- Em nghe loáng thoáng từ các cô thị nữ rằng mấy hôm nữa là Công tước Arnitor đến nhận nuôi. Em háo hức quá! Ước gì em được nhận nuôi, thoát được nơi bần hàn, khổ cực này. Lúc ấy em sẽ mua thật nhiều đồ chơi và đồ ăn cho chị, đến thăm chị thật nhiều luôn.

Lia mỉm cười, xoa xoa đầu đặt vào tay Ruti mấy chiếc kẹo dâu rồi nói:

- Được! Vậy chị đợi Rutith ở đây nhé! Chị cũng mong em sẽ được nhận, lúc ấy phải nhớ đến chơi với chị thật nhiều đấy!

Cô bé gật đầu lia lịa, ngoắc tay giao kèo với Lia rồi tung tăng chạy đi ăn ngấu nghiến mấy viên kẹo được cô cho. Lũ trẻ nãy giờ nhìn Lia cho Rutith keo liền nháo nhào chạy về phía cô bé đòi kẹo. Lia lấy hết kẹo bản thân được Einar cho hôm qua chia đều cho lũ trẻ con. Cô bé mỉm cười nhìn bóng lưng gầy gò yếu đuối của lũ trẻ, ánh mắt vui vẻ và hớn hở nhìn những viên kẹo trên tay. Gương mặt hốc hác cùng cơ thể gầy guộc chỉ có da bọc xương của chúng làm cô bé xót xa, nghĩ đến hình ảnh bản thân cũng như thế trước khi bố đón về nhà, mẹ bỏ cô một mình với ông bà ngoại già yếu để đi với những người đàn ông khác. Cô rời đi, lấy một giỏ hoa hồng đầy để xuống thị trấn bán lấy tiền nộp lại cho viện trưởng.

Đứng bên vệ đường chìa hoa ra cho người đi qua đi lại để giao bán, cô bé ỉu xìu khi thấy mình đứng cả tiếng đồng hồ mà một bông cũng không bán được. Mà người ta không mua cũng phải, viện trưởng ép lũ trẻ đi bán những cành hoa xấu xí, đầy gai và hơi héo nên nào có ai muốn mua cho bọn chúng. Thậm chí còn có mùi hơi hắc hắc như mùi hóa chất nồng nặc để nhuộm màu hoa, Lia chạy qua chạy lại quanh quảng trưởng mời chào người đi đường để bán cho hết giỏ hoa. Không thì cô bé còn lâu mới được vào cửa cô nhi viện, có bữa thức ăn tử tế không ôi thiu cho cô bé và lũ trẻ.

Đang loay hoay đứng trên vỉa hè gọi mọi người mua hoa cho mình, đột nhiên có một người dáng cao ráo, mái tóc cam dài đến thắt lưng được buộc gọn. Lia ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, cô bé bị hút hồn vào đôi mắt nâu đen của anh ta rồi giật mình hỏi:

- Xin lỗi! Nhưng ngài muốn hỏi gì ạ?

Người đàn ông đấy quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng cầm một nhành hoa lên rồi mỉm cười hỏi:

- Liệu ta có thể mua hoa của cháu khong?

Cô vui vẻ gật đầu, vội vã lấy giấy gói hoa cho người đàn ông đấy, vừa gói vừa mỉm cười hỏi:

- Ngài muốn mua bao nhiêu bông ạ? Cháu bán 1,5 Flynn một bông.

Người đàn ông đấy xoa đầu cô bé, cười vui chỉ tay vào giỏ hoa trên tay cô bé mà đáp:

- Ta mua hết nhé! Cháu còn phải về sớm nữa đúng không?

- Mua...mua hết ạ? Vậy cháu có 30 bông, của ngài là 45 Flynn. Cảm ơn ngài đã mua cho cháu!

Người đàn ông ấy nhăn mày một hồi nhanh, lại vui vẻ cầm giỏ hoa của cô bé lên, chỉ tay vào hàng thịt xiên cách đấy không xa mà hỏi:

- Cháu đói không? Ta mua cho cháu nhé!

Lia nhìn hàng thịt đang xào nấu thơm phức tỏa đến tận chỗ cô đứng. Bụng cô sôi sùng sục mỗi khi nhìn thấy những miếng thịt vàng ươm hơi xém cạnh trên bếp. Lia lắc đầu, cười tươi nhìn ngước nhìn người đàn ông ấy mà nói:

- Cháu không sao ạ! Cảm ơn ngài đã mua hoa cho cháu, chúc ngài một ngày tốt lành!

Cô chạy đi quay về cô nhi viện cách quảng trường gần 2 dặm, trong túi là đầy ắp tiền khi nãy được trả cho tiền hoa. Cô định lén lấy 15 Flynn mua đồ ăn ngon cho lũ trẻ ăn qua bữa hôm nay, may thay rằng cô nhi cô ở cũng không quá đông tẻ cô nhi, chỉ lác đác tầm 10- 15 đứa nhỏ xêm xêm tuổi cô. Mấy đứa trẻ lớn hơn tầm 12 tuổi thì được bữa ăn tử tế hơn, chúng được viện trưởng cho vào phụ làm ở trong xưởng mộc hoặc đi đánh giầy nên tiền cũng nhiều hơn những đứa đi bán hoa bên đường.

Người đàn ông khi nãy mua hoa của Lia, đi đến một con hẻm nhỏ đối diện nơi cô bé đứng. Anh ta mỉm cười nhìn người trước mắt mình, đưa giỏ hoa cho ông ta rồi nói:

- Cô bé ấy khá giống tiểu thư. Trừ đôi mắt xanh sẫm hơn màu đặc trưng và mái tóc bị nhuốm tro bếp, than đen nên không rõ màu gì. Nhưng....nốt ruồi nhỏ ở cằm bên phải rất giống tiểu thư. Ngài định bao giờ đến?

- Ngày kia! Mau đi thôi, nếu lần này mà đúng thì dặn 2 đứa ở nhà chú ý cái thái độ. Đưa về thì rách việc với lũ ấy lắm.

Anh ta gật đầu rồi rời đi lên xe ngựa trước, người đàn ông đó dập diếu thuốc trên tay vào tường, tặc lưỡi rồi quay lên xe. Công tước Arnitor nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, lướt qua những hàng bán bên đường, ánh mắt nặng trĩu nỗi lòng về việc tìm lại đứa con gái út. Đi qua một con đường rừng khá gồ ghề nhiều sỏi đá, xe đi còn xóc lên xóc xuống, ông thấy một cô bé có bóng lưng khá giống đứa trẻ khi nãy bán hoa vệ đường đang chạy. Công tước nhíu mày muốn nhìn kĩ hơn lại thấy cô bé ấy ngã chúi xuống đất do vấp phải ổ gà, ông giật mình nhìn cô bé. Nửa muốn xuống, nửa không đi và mặc kệ. Dù gì ông và cô cũng không có quan hệ gì cho cam mà phải giúp đỡ, nhưng thấy cô ngồi bệt xuống đất xem vết thương trên đầu gối đang bị sứt sát. Ông bảo người đánh xe dừng lại, đi xuống đứng đối diện cô, cúi xuống mà hỏi:

- Cháu có đau không?

Cô ngẩng đầu lên nhìn ông, hơi ngơ ngác nhìn ông rồi cười tươi đáp:

- Cháu cảm ơn ngài! vì đã quan tâm đến cháu! Cháu không sao ạ! Ngài muốn đi đâu ạ!

- Ta định hỏi đường đến khu biệt thự Rhodine, ta thuê một căn ở đây.

- Rhodine sao ạ? Ưʍ.....à! Nếu ngài muốn đến nhanh thì đi đường này nhưng nó hơi xóc. Ngài rẽ đường bên trái này thì có lẽ hơi lâu khoảng nửa tiếng nhưng sẽ phẳng hơn. Cháu cảm ơn ngài đã giúp, cháu đi về đây ạ!

Cô bé đứng dậy, cúi đầu chào Công tước rồi chạy biến đi về phía cô nhi viện. Công tước khá hoang mang khi nhìn thấy nụ cười và gương mặt ấy của cô bé. Ông quay đi về lại xe rồi nói với thư kí của mình:

- Chuyển lịch đến cô nhi viện vào ngày mai đi! Ta cần xác minh vài chuyện.