Dàn Nhân Vật Chính Bị Ám Ảnh Bởi Tôi

Chương 9: Kiểm soát

Trong căn nhà kho cũ kĩ của cô nhi viện, cổ tay Camellia bị chiếc còng sắt của Freya giam vào khung cửa sổ đã cũ mèm, hoen gỉ. Frey thấy đã hoàn tất việc giữ yên cô bạn mình vào thì cầm tay Lia lên, lấy một con dao lam rạch một đường trên mu bàn tay. Máu nhỏ giọt từng tí một vào chai thủy tinh đang đầy máu tanh, lấy được một lượng máu mình cần, cô quấn băng vết thương trên tay Lia lại rồi cất hết đồ đi. Freya ngồi đối diện Camellia, cầm tay cô bé áp lên má mình mà lẩm bẩm:

- Cậu nhắc đến công tước là mắt sáng như đèn đường ấy! Phải ngoan ngoãn, cun cút theo tôi như một con chó trung thành chứ. Tìm một người có cơ thể như thùng mana như cậu khó lắm, phải câm miệng để thành vật hiến tế quan trọng đấy, bé ngoan!

Cô rời đi, khóa trá cửa lại từ bên ngoài để không ai biết hay Lia không ra ngoài được. 3h đồng hồ mê man trong giấc ngủ, Lia mới choáng váng tỉnh dậy, hoang mang nhìn ngó xung quanh mà không biết đây là đấu. Mùi ẩm mốc làm cô bé khó chịu che mũi đi, thấy tay mình bị còng vào khung cửa sắt, cô cố giật mạnh tay ra muốn thoát ra khỏi xiềng xích đó. Nhưng làm sao mà một con bé thể lực yếu ớt như cô có thể thoát ra được, thất thần nhìn đôi tay bé đầy vết xước và vết chai, Lia thở dài bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ tối om mà nghĩ thầm:

- Là cô ta nữa sao? Muốn trói mình vào đây để làm gì đây?

Cô bé như người mất hồn, ánh mắt thất vọng nhìn chằm chằm xuống dưới sàn nghĩ ngợi lung tung. Đang mơ hồ, chợt có một tiếng mở khóa làm cô ngẩng đầu lên nhìn xem ấy là ai, chả có gì ngạc nhiên đối với Lia, Freya với khay đồ ăn nóng hổi bước về phía cô. Nụ cười phớ lớ vẻ vô tư hiện rõ lên khóe môi cô, khóa cửa lại xong thì Frey đến ngồi phía đối diện Lia rồi nói:

- Cậu đói không, thỏ con? Tôi mang đồ ăn cho cậu này, có cháo thịt, súp bí đỏ và cả thịt nướng nữa nè! Ngon nhỉ?

- Thả tôi ra!

Lia không ngó lấy khay thức ăn đấy lần nào, ngước lên nhìn mặt trăng khuyết trên trời mà nói với cô. Freya cười lạnh, để chìa khóa mở còng cách Lia vị trí rất gần. Cô cắt một miếng thịt trên đĩa, đưa ra trước miệng Camellia rồI dỗ dành:

- Ăn đi! Một miếng là xong ấy mà, xong cái thì tôi mở còng cho cậu.

- Mở ra đi! Đừng chơi cái trò trẻ con ấy nữa!

Cô hất miếng thịt ra phía khác, nghiến răng nhìn Freya với ánh mắt căm thù nhìn gương mặt đang dần mất kiên nhẫn của cô bé. Frey đứng dậy, đi đến trước mặt Lia mà thô bạo bóp mạnh miệng cô lại, nhét miếng thịt dưới sàn vào miệng ép cô bé nuốt hết. Mở khóa còng ra, Frey tát vào má cô bé một cái đến ngơ người rồi gắt gỏng nói:

- Im lặng đi! Cậu chỉ là một con chó trung thành của một mình tôi thôi! Ngoan ngoãn mà nuốt hết đống thức ăn này vào.

Ép Lia cầm dĩa lên ăn hết đồ ăn mình mang đến, Frey lại như một con người khác, cười vui vẻ xoa đầu cô bé vẻ dịu dàng hỏi:

- Đồ ăn ngon nhỉ? Cậu thấy ngon không?

Lia im lặng, chậm hạp ăn từng thìa cháo trong bát với. Ánh mắt thất thần nhìn cô rồi lại cúi đầu lặng lẽ ăn, sự im lặng đến ngột ngạt này làm Freya khó chịu muốn ỏ đi nhưung lại không đành. Camellia đặt dã thìa xuống khay, mắt hướng ra phía khác mà lạnh giọng nói với cô:

- Không ăn nổi nữa!

- Sao lại ăn có mỗi cháo thế? Không đói? Hay không muốn ăn?

- Không muốn nhìn thấy cậu!

Freya thở dài chán chường, cầm khay đổ ăn lên, vứt phát một vào thùng rác rồ kéo tay Lia rời đi khỏi nhà kho, vác cô bé trên vai như một món hàng, đặt cô ngồi trên giường. Vừa chải tóc cho Lia mà dịu dàng nói:

- Thỏ con đáng yêu quá! Nhưng mái tóc vàng này không đẹp rồi, nếu tôi nhuộm lại thành màu xanh lam nhạt như tôi thì sao? Tôi cũng không thích đôi mắt xanh này của cậu, hay tôi móc nó ra thay bằng màu vàng kim như tôi. Chắc chăn nó sẽ tuyệt lắm ấy, chúng ta sẽ giống y hệt nhau luôn. Nghĩ thôi là thấy phấn khích rồi!

Camellia nằm vật xuống giường, lạnh giọng hỏi Freya:

- Lũ trẻ....lũ trẻ ăn chưa?

Freya bế Lia đi đến nhà ăn của cô nhi viện, để cho Camellia thấy cảnh tượng khốn khổ và chật vật của đám trẻ trong cô nhi. Guơng mặt non nớt nhưng đầy vẻ mệt mỏi, cả cơ thể đầy vết sẹo và vết bầm tím do các bảo mẫu và viện trưởng gây ra. Bộ dạng nhếch nhác, bẩn thỉu với bộ quần áo rách rưới và cũ mèm chả khác 2 người họ là mấy. Nhìn bát thức ăn nguội ngắt, ôi thiu mà lũ trẻ ấy phải nuốt vào người, cô bé kinh hãi như muốn nôn ra hết đồ vừa ăn vào. Lia bám vào người Freya rồi hỏi:

- Vậy những thức ăn khi nãy tôi ăn....câu lấy ra từ đâu?

- Bí mật! Cậu muốn như thế nào?

Freya vẻ thản nhiên, mỉm cười nhìn Lia sắc mặt xanh xao mà hỏi. Cô bé liếc nhìn lũ trẻ mồ côi lại nhớ lại đến cái hình ảnh bản thân trong quá khứ cũng hệt như chúng. Hình ảnh cô ngồi đơn độc một mình ăn mấy miếng thịt cũ bé tí ở căn nhà xập xệ và tồi tàn của ông bà ngoại. Đánh đập cũng phải im lặng nhẫn nhịn, tận mắt thấy mẹ đưa đàn ông lạ về nhà cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài. Cô bé bấu chặt vào vạt áo Freya, ngẳng đầu lên nhìn cô mà nhẹ giọng:

- Cậu có cho chúng đồ ăn được không? Xin cậu đấy!

- Ôm tôi đi! Không muốn cũng không sao.

Lia ôm lấy tay Freya, im lặng nhìn xuống sàn. Frey cười tủm tìm vẻ đắc ý nhìn cô bé. Ôm Lia vào lòng, Freya đi đến trước mặt một người bảo mẫu đang cho lũ trẻ ăn. Thấy cô đứng trước mặt, cô bảo mẫu đó bực dọc đẩy Freya ra xa cáu bẳn. Frey che mắt Lia lại, mắt từ bao giờ chuyển từ màu vàng kim sang màu tím chàm sâu hút, nhìn thẳng vào mắt cô thị nữ, Freya thì thầm:

- Chuẩn bị đồ ăn đi! Đừng có lôi viện trưởng vào.

Mắt cô hầu ấy sâu hút lại như hố đen, thần trí như bị câu đi hành động như một con búp bê vô tri vô giác bị điều khiển. Thấy cô hầu đã rời đi, Frey bế Lia đến rừng sau cô nhi rồi nói:

- Trốn trong hốc cây này, tuyệt đối đừng ra ngoài khi chưa thấy tôi đến. Thấy ai cũng không được mở miệng nói chuyện. Tôi sẽ đi nhanh thôi!

Camellia gật đầu rồi im lặng trốn chui trốn lủi vào trong hốc cây lớn trong rừng chờ đợi Freya. Ngồi được tầm 1h đồng hồ thì gió bắt đầu nổi lên lớn hơn, có vài hạt mưa rơi lấm tấm bên ngoài, Lia co ro lại vì cái lạnh cắt da cắt thịt khi đêm xuống. Cô nhìn ra bên ngoài, lòng nặng trĩu mà nghĩ ngợi:

- Cậu ta đi lâu quá! Bảo là đi nhanh cơ mà, trời lạnh thế này thì....Trời mưa nagỳ càng lớn rồi nhỉ? Freya....

Cô bé đang chán nản đếm số đợi lấy cô bạn mình đến đón, chỉ cầu trời ngớt mưa và gió bớt hú. Cô dùng cành cây vẽ linh tinh trên đất, nghĩ ngợi về việc Công tước sẽ đến cô nhi viện này vào cuối tuần sau để tìm cô. Cầu mong không có ai gây cản trở cho việc Lia quay về phía Bắc. Nhưng cô chắc chắn có cái cây cản đường không cho mình sống yên, ai biết Freya sẽ làm ra cái trò gì để ngăn cô quay về nhà. Cô vẫn sợ cái tát và đôi mắt đỏ vằn tia máu đầy tức giận vừa nãy của Freya làm cô vẫn sợ hãi muốn trốn thoát.

Nhớ về sự lạnh nhạt và thờ ơ của gia đình Lia nguyên tác đối với cô, về nhưunxg lời nói đay nghiến mà 2 người anh trai dành riêng cho đứa em gái mình làm cô có chút ngập ngừng, không biết có nên quay về hay không. Hãi hùng cái cảnh tượng bản thân lại chết thêm lần 2, thà rằng đầu thai mà mất ký ức thì cô còn sống vô ưu vô lo, đằng này còn giữ đủ các ký ức từ kiếp trước lẫn cốt truyện gốc làm cô không thôi nghĩ đến cái chết của mình vào năm 21 tuổi.

1h-2h rồi đến 3h đồng hồ mà Lia vẫn chưa thấy Frey đến đưa mình đi về, trời vẫn mưa nặng hạt mà mắt Lia đã sắp sụp xuống. Cô xoa xoa 2 lòng bàn tay lại cho ấm người, cô dựa lưng vào cây, ngáp ngắn ngáp dài thiu thiu ngủ.

Tỉnh dậy đã là tờ mờ sáng hôm sau, Camellia tỉnh dậy trên chiếc giường trong một căn phòng nhỏ có vẻ khá mới. Lia đang đắp trên mình một chiếc chăn mỏng ngang bụng, cô ngơ ngác nhìn chung quanh căn phòng. Cô bé không hiểu sao bản thân lại đang ở đây, căn phòng lạ lẫm khiến cô hoài nghi. Lia bước xuống giường, đứng trước cửa sổ mà nhìn xem đây là đâu. Chợt cửa phòng mở ra, một cậu bé mặc đồ tu sĩ thực tập choàng khăn che kín nửa khuôn mặt mang một khay thức ăn vào. Lia ngỡ ngàng nhìn cậu bé ấy một hồi mới la lên:

- Ô! Cậu là người giúp tôi ra khỏi rừng mấy hôm trước này!

- Cậu tỉnh rồi sao! Làm sao mà lại ngủ trong hốc cây vậy? Mưa gió bão bùng sét đánh thì....

Cậu bé ấy dịu dàng để đồ ăn trên tủ đầu giường rồi nhìn cô trách nhẹ vài câu. Lia gượng cười, cúi đầu cảm ơn. Cậu bé để cô ngồi xuống ghế trước rổi đẩy đĩa thức ăn cho cô bé. Camellia ngại ngùng, ngập ngừng mà nói:

- Tôi không sao đâu! Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhé! Cậu tên gì vậy? Hôm trước tôi lại quên không hỏi.

- Tôi? Tôi sao? Tôi tên là....là Einar! Einar Mackenzie. Là một thực tập sinh của Nhà thờ chính.

Lia cười tươi nhìn cậu bé rồi nói:

- Vậy sao? Tên cậu hay thật đấy! Tôi gọi cậu là Ein được không?

Cậu bé ấy nhìn thấy nụ cười của Lia mà lắp bắp nói, vành tai có chút ửng hồng lộ ra vẻ ngại ngùng:

- Được! Cậu là...

-Camellia! Cậu gọi tôi là Lia cũng được. Cảm ơn cậu vì đã cứu tôi, tôi đợi bạn tôi đến đón mà lâu quá nên ngủ thϊếp đi mất. Ein vào nhà thờ được bao lâu vậy?

Einar có chút do dự khi nghe câu hỏi ấy của cô bé, cậu ấy cười gượng mà đáp lại:

- Tôi là trẻ mồ côi nên được phó tổng giám mục và các sơ nuôi nấng đến bây giờ.

Camellia nghe câu trả lời xong, muốn chui tọt xuống gầm bàn trốn đi, đáng lẽ cô không nên hỏi về điều đấy với Einar. Lia ngượng nghịu ăn bắt súp khoai tây trên bàn, họ im lặng cúi gằm xuống mặt bàn vẻ ái ngại. Einar ngẩng đầu lên nhìn cô bé trước mặt rồi nhẹ giọng hỏi:

- Lia...Lia làm bạn với tôi được không?

- Được chứ! Tôi sẽ làm bạn với cậu, cho đến khi tôi được nhận nuôi. Ein không còn bạn sao?

- Họ ghét tôi! Họ thấy tôi có mái tóc kỳ lạ nên...

Lia cầm lấy tay Ein, dõng dạc tuyên bố một cách chắc nịch:

- Không đâu! Einar rất đáng yêu, có tôi làm bạn cậu nhé! Những sao cậu luôn che mặt vậy? Nhà thờ có quy định như thế sao?

- Tại....tại tôi không muốn ai thấy mặt tôi nên!

Lia mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục ăn bát súp đang dở trên bàn. Cô tạm biệt Einar ở cánh rừng cách cô nhi khoảng mấy trăm mét, EIn lưu luyến đặt vào tay Lia một sợi ruy băng màu vàng kim ánh cam có thêu một chữ "H" rồi nói:

- Tặng cho cậu! Có lẽ chúng ta sẽ không thường xuyên gặp nhau. Nhưng nhất định tôi sẽ đến gặp cậu nếu có thể. Nhé!

- Được rồi! Cậu giữ gìn sức khỏe nhé! Tạm biệt, Einar!

Camellia mỉm cười đi theo sự chỉ dẫn của Ein rồi đi đến cửa sau của cô nhi viện. Đang đi theo lối mòn mà Einar chỉ, cô giật mình khi nghe thấy giọng nói u ám và đầy sát khí phát ra từ trên cây. Lia không dám ngẩng đầu lên, mồ hôi đã chảy ròng trên trán. Sự sợ hãi hiện rõ ở ánh mắt của cô bé, cả người run rẩy muốn khuỵu xuống đất, Lia câm lặng nắm chặt sợi ruy băng đến nhàu nhĩ trong lòng bàn tay mà thở gấp.