Dàn Nhân Vật Chính Bị Ám Ảnh Bởi Tôi

Chương 7: Số phận

Cô không vượt qua được cái số phận đã sắp đặt trước của bản thân. Qúy tộc chả ai tiếc thương cho cô, những phu nhân độc mồm độc miệng nói rằng đấy là nghiệp quả của cô khi sống vô kỷ luật, hay có người lại nói do cô bất hiếu khi tránh né sát thủ mà không đỡ cho Công tước. 1 đồn 10, 10 đồn 100, những câu chuyện bị các quý tộc thêu dệt lên đã nổi tiếng đến nỗi sau tang lễ của cô thì không bữa tiệc nào là không lấy câu chuyện của cô làm quà. Công Nương Arnitor trở thành một người xấu xa độc ác trong suy nghĩ của mọi người, không ai tin lấy cô ngay cả khi chính nữ chính Petunia rửa oan cho cô.

- Đời đúng đen! Chả biết làm gì mà vào đấy.

Cô tỉnh lại trước Freya, bản thân cứ ngồi thừ ra đấy mà nghĩ về cuộc sống tệ hại của mình ở kiếp này. Làm gì có ai muốn sống trong cái cơ thể tàn tạ như thế này, cơ thể gầy gò, tâm lý lại có chút vấn đề về quá khứ tồi tệ. Cô ghét cái cuộc sống gò bó không có được cái tự do như người khác, lúc sắp chết cô cũng chỉ mong bản thân có thể đi đến được một nơi yên bình không áp lực mà tận hương cuộc sống của riêng một mình mình.

Công tước phu nhân Rosalyn bây giờ đã qua đời, mẹ cô kiếp trước cũng bỏ cô cho ông bà ngoại rồi lại vứt cô cho bố và mẹ kế không đếm xỉa gì đến đứa con gái mình rứt ruột đẻ ra, chạy theo thứ tình yêu sai trái của bản thân khi bà đi yêu một người đàn ông đã có một gia đình hạnh phúc.

- Có lẽ cả hai kiếp này bản thân mình.....mãi mãi không có ai để mình thật lòng gọi một tiếng mẹ. Khó chịu thật!

Cô ngồi suy nghĩ một lúc thì thấy trên vai mình có chút động đậy, Freya cựa quậy người một lát rồi ngáp ngủ một cái thật dài mà tỉnh dậy. Camellia thấy cô bé đã tỉnh dậy toan đứng dậy mà đi làm việc theo lời phân phó của viện trưởng Gilena, Freya cũng uể oải mà đứng dậy đi theo chân cô bé làm việc như gà con đi theo mẹ. Họ đang hì hục lết trên sàn gỗ lau nhà, Freya đang giặt khăn trong xô nước ở tận cuối dãy hành lang thì đột nhiên trên đầu Lia có một giọng nói kiêu ngạo hỗn láo gọi tên cô:

- Này! Camellia, mày không đi gánh nước cho tao tắm sao? Chỉ biết trốn việc là giỏi, con đần độn!

Cô giật mình ngẩng đầu lên mhìn người gọi tên bản thân, một đám con trai lớn tầm 10-11 tuổi đứng trước mặt cô bé mà quát tháo. Dẫn đầu là Carid- con trai cưng của viện trưởng cô nhi viện, mái tóc xoăn màu đỏ hung, đôi mắt đen nâu xéo xắt nhìn cô bé y hệt mẹ thằng bé. Camellia đứng dậy, phủi bụi trên váy đi rồi hỏi Carid:

- Cậu bảo tôi sao? Tại sao tôi phải làm hộ cậu. Việc ai nấy làm chứ!

- Con điên này! Mày dám phản tao sao? Được mẹ tao nuôi không lấy phí rồi còn dám nói lại tao, mày có tin tao vả mày một phát là máu chảy không? Con đần độn.

Carid đang định giơ tay lên đánh vào cô, đột nhiên có một bàn tay chặn cậu ta lại từ phía sau Lia. Freya mặt hằm hằm nhìn Carid, răng nghiến vào với nhau ken két mà gằn giọng nói:

- Tự làm đi, Carid!

- Mày...mày! Chết tiệt, đi chúng mày!

Nó bực tức giật phắt tay mình ra, tức giận lôi lúc trẻ ấy rời đi, ném lại ánh mắt căm ghét cho họ phía sau. Freya thấy Carid rời đi liền sốt sắng hỏi han Lia:

- Cậu có sao không Lia? Nó có động vào cậu không?

- Huh! Tôi không sao! Cậu không cần lo đâu.

Lia mỉm cười, xua xua tay nói với Freya. Nói xong, cô rời đi để lại bạn mình đằng sau. Freya nhăn mặt, cảm thấy kì lạ khi nhìn bóng lưng dần khuất của Camellia. Một cái cảm giác xa lạ khó nói, cô nhận thấy dạo gần đây Lia luôn né tránh ánh mắt của Freya, từ chối những thứ bản thân dành cho cô. Cô ghét cái cảm giác ấy, ghét cái cách thứ bản thân đang một mình độc chiếm lại muốn thoát khỏi l*иg giam mà mình cất công xây lên. Trong lòng cô tự nhiên dấy lên cái cảm giác muốn giữ chặt lấy Lia như đồ vật của mình, của riêng bản thân cô. Lại thêm sự phấn khích điên rồ, nó càng khiến Freya thấy hứng thú với công cuộc xây dựng chiếc l*иg giam bằng vàng cho Camellia.