Tích Trữ Hàng Hoá Phiêu Lưu Trên Nhà Bè

Chương 22

Chỉ sau một đêm, nhiệt độ đã giảm xuống hơn mười độ. Cô lục tìm trong tủ quần áo một chiếc quần bò và áo dài tay bằng vải denim. Nhìn tủ đồ lộn xộn, cô quyết định tối nay về sẽ sắp xếp lại quần áo và chăn màn không dùng trong mùa này vào nhà gỗ.

Nhà gỗ có thể chứa rất nhiều thứ nhưng vì thời gian không dừng lại trong đó nên những đồ cần bảo quản như thực phẩm tươi không thể để lâu, chỉ thích hợp cho những món đồ không có hạn sử dụng.

Hôm qua, cô đã mua bánh mì lát ở siêu thị, và cho bữa sáng...

Cô chiên một ít thịt nguội và trứng, làm cho mình một chiếc sandwich, sau đó rửa một quả dưa chuột để ăn kèm như rau.

Bên ngoài, mưa lớn như thác đổ. Trời âm u, tối mịt.

Cô lục tìm đôi ủng cao su cất kỹ từ lâu. Vừa ra ngoài, mưa tạt ngay vào mặt cô. Cô nhanh chóng khóa cửa và bung chiếc ô lên.

Một nhược điểm của căn hộ thuê này là hành lang phía trước cửa mở toang. Khi trời nắng thì thoáng mát, ánh sáng tốt nhưng vào những ngày mưa gió hoặc tuyết, chỉ cần bước ra là bị tạt mưa.

Mưa lớn suốt đêm khiến hành lang đầy nước, may là cô đã mang ủng. Cô cầm ô che về phía bên phải, nhanh chóng bước về phía cầu thang giữa tòa nhà.

Giờ đi làm, những người thuê khác trong tòa nhà cũng dậy sớm chuẩn bị đi làm.

Cặp vợ chồng trẻ ở phòng bên cạnh lại cãi nhau về mấy chuyện nhỏ nhặt.

Ở căn gần cầu thang tầng bốn, một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc áo mưa chạy vọt ra ngoài. Mẹ cậu đuổi theo, giơ chiếc áo khoác bảo cậu mặc nhưng cậu phớt lờ, chạy ngay vào cầu thang, suýt đâm vào Thư Phức.

Trên hành lang tầng ba vang lên tiếng trẻ con khóc, có vẻ như bé đang bị bố mắng vì bữa sáng.

Tầng hai không biết nhà ai đang làm bánh hành, mùi thơm của dầu hành từ cửa sổ bếp lan ra hành lang, thơm đến mức cô lại thấy đói...

Một thế giới rất sống động, chân thực.

Thư Phức không nề hà, cô ngồi vào chiếc xe thuê của mình và lái xe đến công ty.

Sau khi hoàn thành 5% tiến độ của hôm nay, cô dự định sẽ chạy đến cửa hàng điện máy, mua máy phát điện và một số thiết bị cần thiết.

Gần cửa hàng điện máy có một chợ đầu mối hàng hóa và một khu ẩm thực. Tối nay, cô có thể ăn tối ở đó và tiện thể mua thêm đồ dự trữ...

Vì mưa lớn, đường khá tắc nhưng may mắn cô đã ra ngoài sớm hơn mọi khi khoảng mười phút, kịp quẹt thẻ trước giờ làm.

Hôm nay có mấy đồng nghiệp đi muộn, không chỉ đường tắc, mà cả xe buýt, tàu điện ngầm, taxi đều kẹt cứng, mọi thứ đều ướt sũng. Một lần đi làm, quần áo ướt hết một nửa.

Thư Phức trước tiên nộp đơn xin nghỉ phép. Vì không có giấy chứng nhận từ bệnh viện, cuối cùng phòng nhân sự ghi nhận đó là ngày nghỉ phép cá nhân.

Thư Phức: "..."

Buổi sáng, một số đồng nghiệp không tập trung làm việc. Thành phố Tuy hiếm khi có mưa đá, hôm qua mưa đá kéo dài hơn nửa tiếng, nhiều người chụp ảnh đăng lên mạng xã hội. Có người còn mạo hiểm ra ngoài mưa nhặt đá và tạo dáng chụp ảnh.

Hôm nay lại có gió mạnh và mưa lớn, thời tiết thay đổi khiến ai cũng lơ là công việc, hy vọng mưa to thêm chút nữa để công ty cho nghỉ làm.

Thư Phức cũng trò chuyện vui vẻ với mọi người vài câu, sau đó lén lút đi vào nhà vệ sinh, trốn trong buồng và lấy ra một cuốn sổ tay mini màu đen, nhìn vào, thấy dòng chữ "Tiến độ hiện tại" vẫn là 0%.

Lạ thật, rõ ràng cô đã đi làm đúng giờ, sao thanh tiến độ vẫn không nhúc nhích?