Nữ Chính Và Nữ Phụ Độc Ác Khi Nào Mới He Đây

Chương 27

Hạ Vũ đứng ở ngoài, một đám nữ sinh đi ngang là đám mà cô đã thấy hôm qua.

Cô nghe loáng thoáng tụi nó đang nói gì đó: "Mày thấy bộ dạng nó lúc đó không, má hài vãi hâhha".

Bọn nó vừa đi vừa cười nói rất hả hê, đáng lẽ Hạ Vũ không thèm quan tâm đâu nhưng tụi nó đột nhiên nhắc tới tên Bạch Thiên Thanh.

"Con nhỏ Thiên Thanh đó có gì mà tụi kia lại bu vào như kiến gặp đồ ngọt vậy chứ.

Tao thấy nó cũng có tốt lành gì đâu....

Được cái nhan sắc rồi lên mặt!

Chướng mắt vãi, Hahaha...."

Hạ Vũ nghe xong thì mặt xám xịt sau đó liền thay đổi sắc mặt thở dài: "Thì ra là nói xấu nữ chính".

Hạ Vũ đứng đó ngáp dài ngáp ngắn, đến khi ra chơi An Đồng và cô đi căn tin rồi lên sân thượng ngồi.

Hạ Vũ ngồi đăm chiêu một lúc thì nói: "Tớ với---" chưa nói hết An Đồng chen vô: "Hôm nay không được cúp nữa!".

Hạ Vũ nhìn An Đồng: "Tớ còn chưa nói gì mà?!" An Đồng liếc: "Khỏi nói cũng biết".

Hạ Vũ than lên than xuống, lúc này lớp trưởng đột nhiên chạy đến vẻ mặt hớt ha hớt hải: "Hai cậu mau đi theo tớ, xảy ra chuyện rồi!".

An Đồng với Hạ Vũ chưa hiểu chuyện gì thấy cô ấy có vẻ gấp gáp nên chạy theo.

Hạ Vũ hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì thế?" Lớp trưởng nói: "Tớ không biết nói sao, tới nơi mấy cậu sẽ hiểu thôi".

Cô ấy dẫn hai người đến thư viện, Hạ Vũ thấy Bạch Thiên Thanh nằm trên bàn không biết là bị gì.

An Đồng hoang mang hỏi: "Gì thế? Nhóc đó bị sao thế!?" Lớp trưởng bảo: "Tớ không biết nữa, lúc tớ đi mua nước thì cậu ấy còn bình thường sau đó đột nhiên cậu ấy nằm im tớ tưởng cậu ấy mệt nên ngủ...."

An Đồng và lớp trưởng chạy lại Hạ Vũ đi theo sau, An Đồng sờ người Bạch Thiên Thanh: "Nóng quá, em ấy bị sốt rồi" cô nhìn qua Hạ Vũ: "Đưa em ấy xuống phòng y tế đi".

Hạ Vũ cũng không ý kiến cô cõng Bạch Thiên Thanh xuống phòng y tế, nhưng xui sao cô y tế không có đó.

Bạn lớp trưởng bảo sẽ đi tìm cô, Hạ Vũ để Bạch Thiên Thanh nằm trên giường.

Hạ Vũ nhìn Bạch Thiên Thanh: "Sao đột nhiên lại sốt vậy chứ?" An Đồng: "Ai biết".

Đợi nãy giờ cuối cùng cô y tế cùng về, giờ đó gần vào học rồi nên để Bạch Thiên Thanh ở đó.

.....

Trống ra về, An Đồng và Hạ Vũ đi xuống phòng y tế thấy Bạch Thiên Thanh tỉnh rồi. Hạ Vũ thảy cặp cho nó An Đồng lo lắng hỏi: "Nhóc thấy sao rồi?".

Bạch Thiên Thanh nhìn An Đồng cười cười: "Đỡ hơn một chút rồi"

Ba người vừa đi vừa nói, đột nhiên Hạ Vũ dừng lại cơn đau từ vết thương trên cổ cô truyền đến nó lan khắp cơ thể, đau đến nổi cô suýt nữa ngã.

Nhưng cô vẫn chịu được nên không sao chỉ là cảm thấy rất đau, An Đồng và Bạch Thiên Thanh quay lại hỏi: "Làm sao thế?".

Hạ Vũ vẫn làm bộ mặt như không có gì đi tiếp: "Không có gì, đi thôi" cô hỏi Tiểu Mãn trong đầu: "Này sao đột nhiên lại đau như vậy?"

Tiểu Mãn không phản hồi gì cả, Hạ Vũ chau mài gọi nó: "Tiểu Mãn?" không ai đáp lại.

Tới nhà cơn đau vẫn không thuyên giảm ngược lại Hạ Vũ càng đau thêm, cô biết mình sắp không trụ nổi rồi.

Liền đi nhanh lên phòng khoá cửa lại, vừa vào phòng Hạ Vũ liền ngã quỵ xuống cô lấy tay gỡ băng gạt ra cố gắng đi lại gương xem.

Vết thương đã chuyển sang màu tím đen chưa hết theo miệng vết thương còn lan ra vài đường giống như nứt.

Hạ Vũ đau mà cau mài lại: "Cái đéo gì đây!?" Hạ Vũ lấy điện thoại ra cô bấm vào cuộc gọi chẳng biết điện cho ai cả, cô rơi vào trầm ngâm.

An Đồng không thể giúp cô được, giờ chỉ còn Thạch Hải và Lăng Tầm. Cô gọi cho hai người họ Thạch Hải không bắt máy.

Trán Hạ Vũ đổ mồ hôi lạnh cô hô hấp có chút khó khăn cơn đau khiến cô không thể giữ tỉnh táo.

Hạ Vũ cố gắng điện cho Lăng Tầm, bên kia đầu dây bắt máy: "Alo" Hạ Vũ bây giờ thở không ra hơi: "C...ứu" sau đó ngất đi.

Lăng Tầm bên kia không hiểu gì: "Cô sao thế? Này Hạ Vũ!!"

"Có vẻ con bé đó gặp chuyện rồi" giọng nói nhẹ nhàng đằng sau Lăng Tầm vang lên là mẹ của Bạch Thiên Thanh - Bạch An.

Lăng Tầm quay lại: "Bà tời đây làm gì thế?" Bạch An cười nhẹ: "Còn không đi thì con bé đó chết đấy"

Lăng Tầm nhíu mài nhìn Bạch An....

Bạch An chỉ cười: "Đi thôi".

Hạ Vũ tỉnh dậy trời đã tối thui, cô thấy Lăng Tầm, Thạch Hải và cả Bạch An đang tấy mấy tay chân.

Chỉ có Lăng Tầm là ngồi im, Bạch An nhìn cô cười cười: "Tỉnh rồi à" việc Bạch An ở đây hoàn toàn không có trong dự kiến của cô nha.

Hạ Vũ nhất thời không biết nói gì: "Cảm ơn đã cứu cháu" Bạch An liếc cô: "Ta chỉ là tiện thể qua thăm con gái ta luôn mà thôi".

Hạ Vũ: "Vậy dì đã gặp được chưa?" Bạch An ủ rủ không nói gì, Lăng Tầm nói: "Vết thương của cô chúng tôi chỉ có thể làm dịu cơn đau thôi, nó không hết hẳn, nó vẫn sẽ từ từ lan rộng ra ăn mòn tinh thần lẫn thể xác của cô ngay cả linh hồn cũng từ từ vỡ vụn".

Hạ Vũ nghe Lăng Tầm nói một tràng xong thì hốt hoảng: "VẬY KHÔNG PHẢI TÔI SẼ CHẾT SAO!!" Lăng Tầm nhíu mài: "Tôi vẫn chưa nói hết mà, có hai cách"

Hạ Vũ bơ phờ: "Cách gì?" Lăng Tầm tiếp tục nói: "Một là gϊếŧ chết Lô Thước, hai là dùng máu của người nhà họ Bạch để áp chế".

Hạ Vũ trợn mắt há mồm nhìn sang Bạch An, bà ta liền nối tiếp câu của Lăng Tầm: "....với điều kiện người đó Tự Nguyện!".

Hạ Vũ nghe xong chỉ mỉm cười: "Thôi mấy người gϊếŧ tôi cho xong" Lăng Tầm thở dài: "Còn nữa mỗi lần đau sẽ giống như chết đi sống lại nếu cô không chịu nổi thì có thể chết luôn.

Nó sẽ phát tát bất kì thời điểm nào bất kì đâu, nên cẩn thận đi..... nếu không chịu nổi thì cứ cầm dao đâm thí đại đi".

Hạ Vũ từ thất vọng chuyển sang tuyệt vọng cô khóc không ra nước mắt, Bạch An nghe thấy giọng của Bạch Thiên Thanh ở bên ngoài nên quay qua quát: "Im đi, cái đám này!".

Lăng Tầm nhíu mài: "Nói chuyện đàng hoàng đi mụ già kia!" Bạch Thiên Thanh ở dưới lầu đang nói chuyện với ai đó.

Hạ Vũ mở cửa phòng ra chòm đầu ra xem Bạch An và những người khác cũng vậy.

Hai ba đứa con gái đi vào, nhìn có vẻ là bạn của Bạch Thiên Thanh đó là trước khi Hạ Vũ nhìn thấy mặt ba đứa nó.

Cái đám đó chẳng phải là đám nói xấu nữ chính sao?! Hạ Vũ nghĩ.

Bạch An hỏi cô: "Là bạn của con bé à?" Lăng Tầm nhíu mài: "Cảm giác không giống lắm...."

Thạch Hải híp mắt nhìn kĩ ba đứa học sinh kia: "Hình như tôi thấy ba người này ở đâu rồi..." Hạ Vũ và Bạch An, Lăng Tầm đồng loạt nhìn hắn.