An Đồng cau mày nhìn hai người: "Hai người, lo mà dọn đống lộn xộn này đi!" Nói xong liền dậm chân đùng đùng về phòng nằm ngủ.
Hạ Vũ và Thạch Hải bốn mắt nhìn nhau thở dài.
Tối đêm đó cả hai thức tới sáng để dọn...
Sáng hôm sau An Đồng dụi dụi mắt đi xuống lầu cô liền ngửi thấy mùi thơm đi vào bếp thì thấy Thạch Hải đang dọn đồ ăn.
An Đồng đi tới Thạch Hải ngẩng đầu lên cười nói: " Chào buổi sáng" An Đồng nhìn Thạch Hải: "Đây đều là do anh làm à? Trong ngon ghê"
Thạch Hải ngượng ngùng cười cười: "Đây là lần đầu tiên tôi nấu cho người khác ăn nên không biết có hợp khẩu vị của hai người không" .
An Đồng ngồi vào bàn gắp một miếng lên ăn: " Ngon thật đấy! Ngon hơn cả món Hạ Vũ nấu nữa".
An Đồng đang ăn thì chợt nhớ ra nãy giờ cô không thấy Hạ Vũ đâu hết, hỏi: "Hạ Vũ đâu rồi?".
Thạch Hải bảo: " Cô ấy ngủ ở ngoài sofa ấy" An Đồng hỏi cho có thôi chứ cô vẫn tiếp tục ăn cho dù Thạch Hải có trả lời hay không.
Tới khi ăn xong An Đồng ra sofa thì thấy Hạ Vũ vẫn còn đang nằm ngủ, An Đồng chống nạnh cô nhìn chằm chằm Hạ Vũ đột nhiên nở nụ cười nham hiểm.
An Đồng lấy ra một cây viết lông bắt đầu vẽ vẽ viết viết gì đó lên mặt Hạ Vũ.
Thạch Hải đi lại thấy thì cười lớn, An Đồng lấy điện thoại ra chụp lại.
Đến khi Hạ Vũ tỉnh dậy ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương: "Đmm đứa nào vẽ thế!!".
An Đồng và Thạch Hải ở ngoài ôm bụng cười như điên. Hạ Vũ ở trong nhà vệ sinh nói vọng ra: "An Đồng!! đợi đó, bà rửa xong sẽ ra xử mi".
An Đồng ở ngoài cười chảy cả nước mắt: "Hâhahahahahahhahahha".
Hạ Vũ rửa mặt sạch sẽ đi ra ngoài với bộ mặt hầm hầm, An Đồn thấy không ổn liền đưa tấm ảnh mà mình chụp lúc nãy ra: "Cậu mà dám làm gì tớ, thì chuẩn bị nổi tiếng trên mạng đi".
Hạ Vũ mặt xám xịt: "Con nhỏ này!" Thạch Hải ở giữa thấy hơi căng liền lên tiếng giải hoà: "Thôi nào, hai người bình tĩnh đi----".
Hạ Vũ nhào lại giật lấy điện thoại từ tay An Đồng nhưng không thành, An Đồng né được cô lè lưỡi chọc Hạ Vũ.
Hai người không ai chịu thua ai, Thạch Hải nhìn căn nhà mình mất một đêm để dọn xong giờ lại thành cái chuồng heo liền tức giận.
Hạ Vũ và An Đồng đang giành dựt nhau, Thạch Hải đi lại giật cái điện thoại từ tay An Đồng sau đó chọi đi.
An Đồng nhìn chiếc điện thoại yêu quý của mình bị ném liền khóc thảm thương.
Sau đó quay qua giành co với Thạch Hải bảo: "Đền điện thoại cho bà mau lên!!!" Thạch Hải cũng chẳng chịu thua: "Vậy cô mau biến căn phòng trở lại ban đầu cho tôi, đmm tôi mất cả đêm để dọn đấy!!!".
Hai người cãi nhau chí choé, Hạ Vũ thở dài nhỏ giọng nói: "Đúng là bọn trẻ trâu". Rồi đứng lên mặc áo khoác: "Tớ ra ngoài đây".
Tốt nhất mình nên ra ngoài thì hơn, ở lại một hồi bị dạ lay cho coi.
Hạ Vũ đi mua nước và một ổ bánh mì ăn, đang ngồi ăn thì thấy Bạch Thiên Thanh ở quán đối diện.
Sau đó thì thấy một đám mặc áo học sinh, cảnh tượng tiếp theo không khỏi khiến Hạ Vũ sôi máu.
Một đứa trong đám đó lôi Bạch Thiên Thanh đi đâu đó, Hạ Vũ tò mò nên đi theo xem kịch.
Nhưng có người kêu cô: "Hạ Vũ" Quay lại nhìn thì thấy đó là dì Lan bên cạnh nhà.
Dì ấy có chuyện muốn nhờ cô giúp: "Có thẻ giúp dì tìm con mèo được không? Nó chạy đi đâu mất rồi dì kím không thấy, con gái của dì cứ khóc mãi".
Người ta nói vậy rồi không lẽ không giúp với lại bây giờ cô cũng không có việc gì làm.
Hạ Vũ cùng dì Lan đi kím con mèo, cũng được một tiếng trôi qua rồi vẫn không thấy nó đâu.
Hạ Vũ ngồi xuống xích đu thở, dì Lan lo lắng: "Chẳng lẽ nó bị người ta bắt ăn thịt rồi à?" Hạ Vũ bảo: "Cũng có thể lắm..."
Dì Lan càng rầu rĩ: "Ôi trời, con mèo đó con gái của dì rất quý đấy, nó mà mất chắc...." Bà ấy vừa nói vừa ôm mặt.
Hạ Vũ nhăn mặt: "Dì cứ về trước đi để con tìm giúp cho" dì Lan nghe vậy liền vui vẻ cảm ơn rồi đi về nhà.
"Thay đổi một trăm tám mươi độ luôn" cô nhỏ giọng nói. (35)
Hạ Vũ đi tìm con mèo khắp nơi, đến cả trong thùng rác cô cũng tìm những nơi có thể trốn được đều tìm hết nhưng không thấy.
Hạ Vũ đứng trước cửa tiệm bán thịt chó, mèo: "Tìm khắp nơi không thấy thì chỉ có chỗ này chưa tìm thôi!".
Hạ Vũ đi vào nhìn từng con từng con một, nhưng không thấy con mèo của dì Lan đâu cả.
Chủ tiệm thấy cô cứ đứng nhìn chằm chằm mà không mua gì thì cười bảo: "Nãy giờ vẫn chưa lựa được con nào sao? Để cô lựa cho cháu nhé".
Hạ Vũ nhìn bà ta trên tay còn đang cầm con dao, Hạ Vũ: "Gϊếŧ chó mèo thì sẽ gặp báo ứng đó dì à....".
Vừa nói vứt câu bà ta liền ném con dao đang cầm về phía Hạ Vũ, cũng may cô phản ứng nhanh không là giờ có án mạng rồi.
Tới chiều tối cô vẫn không tìm thấy con mèo của dì Lan: "Cú này chắc bị mằng thịt, giờ chắc đang trong bụng ai đó rồi nói không chừng đang bị tiêu hoá rồi ấy".
Hạ Vũ đứng lên vươn vai một cái: "Ôi cái lưng của tôi, một ngày thật mệt mỏi".
Cô về nhà mình, vừa mở cửa ra đã thấy Hạ An đang dọn cơm cô liền chạy vô.
Hạ An thấy cô về thì hỏi: "Con có thấy Thiên Thanh đâu không? Từ hồi chiều tới giờ mẹ không điện nó được".
Hạ Vũ nghe vậy lắc đầu: "Chắc nó đi chơi với bạn thôi" Hạ An lo lắng: "Nhưng nó đi thì đã nói cho mẹ biết rồi, đằng này không nhắn tin cũng không gọi được".
Hạ Vũ vừa ăn vừa nói: "Một chút nó về ấy mà, dù sao cũng đang tuổi nổi loạn".
Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng mở cửa Hạ An đi ra thì đã thấy Bạch Thiên Thanh đang đi trên cầu thang: "Sao hôm nay con về trễ vậy, mau tắm rồi xuống ăn cơm đi".
Bạch Thiên Thanh: ".....con không đói mẹ ăn trước đi" rồi vô phòng đóng cửa.
Hạ An quay lại bàn ăn: "Hôm nay con bé sao thế? Gặp chuyện gì rồi sao" Hạ Vũ đang ăn thì bị Hạ An hỏi: "Bộ con bé ở trường bị bắt nạt sao?"
Hạ Vũ lắc đầu: "Làm gì có, con thấy nó được mọi người yêu quý lắm" Hạ An nhíu mài: "Vậy sao hôm nay con bé lạ vậy?" Hạ Vũ cười cười: "Làm sao con biết được. Kệ nó đi, chắc đang thất tình hả gì đấy mà".
Hạ An kí đầu cô: "Bớt nói tào lao đi. Một chút ăn xong thì đem cơm lên cho con bé, sẵn hỏi nó bị làm sao".
Hạ Vũ chề môi, ăn xong Hạ An đưa cô tô cơm bảo cô đem cho Bạch Thiên Thanh: "Nhớ là phải nhỏ nhẹ đó, phải hỏi xem con bé đang bị gì hiểu không" bà ấy dặn cô rất nhiều luôn.
Hạ Vũ nghe mà nhức cả tai: "Mẹ quan tâm như vậy sao không đem lên cho nó?" Hạ An nhướng mài: "Giờ mày có đem không thì bảo".
Hạ Vũ bất lực: "Thì đem" cô gõ cửa phòng Bạch Thiên Thanh, không ai mở cửa cả.
Hạ Vũ nhìn xuống dưới cầu thang nhún vai, Hạ An ra hiệu cho cô tiếp tục Hạ Vũ lên tiếng: "Mở cửa coi, không t phá cửa vào đó".
Bạch Thiên Thanh trong phòng nói: "Em hơi mệt, muốn ngủ..." Hạ Vũ nhìn Hạ An bên cạnh: "Nó không ăn con ăn cho".
Hạ An quan tâm hỏi: "Có chuyện gì sao, mở cửa cho mẹ vào đi được không" Bạch Thiên Thanh chùm chăn: "Con không sao, chỉ là hơi mệt thôi ạ".
Hạ An nghe vậy cũng an tâm phần nào: "Vậy con ngủ đi" bà nhìn qua Hạ Vũ thở dài rồi đi vào phòng.