“Tôi yêu cậu như vậy, tôi vì cậu mà vứt bỏ mọi thứ, không màng tất cả theo cậu ra nước ngoài, tôi vì cậu mà làm được hết, cái gì cũng bỏ hết… Nhưng vì sao cậu không chịu chấp nhận tôi, vì sao không chịu liếc mắt nhìn tôi dù chỉ là một cái!”
“Cậu không tin tôi có thể cho cậu cái mạng này sao! Được, bây giờ tôi có thể chết trước mặt cậu!”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi! 120, vì sao không gọi 120 được! Người đâu, cứu mạng!”
… Bởi vì bây giờ chúng ta đang ở nước ngoài, phải gọi 911…
Khoảnh khắc cuối cùng anh nhớ được là một con dao trắng sáng đâm ngang ngực và máu đỏ tràn ngập.
…
“… Anh Chu? Anh Chu? Diệp Phiếm Chu!”
Diệp Phiếm Chu bất chợt tỉnh táo lại, đồng tử giãn ra tập trung lại một lần nữa.
Anh nhìn nam sinh ngồi trên bàn, chậm rãi chớp mắt, hồi tưởng trong trí nhớ một lát: “Cậu là... Lý Du?”
Nam sinh có mái tóc rối bù được cố định bằng keo xịt tóc, mặc bộ đồng phục học sinh cũ kỹ rộng thùng thình khiến cậu ta trông ra dáng côn đồ, tay trái cầm một quả bóng rổ, đĩnh đạc trực tiếp khoác vào vai Diệp Phiếm Chu: “Chắc chắn là tôi rồi anh à! Đến tiết thể dục cùng đi giành sân bóng rổ với tôi đi!”
Nếu đổi lại là trước kia, Diệp Phiếm Chu chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đồng ý luôn.
Dù sao thì trời đất bao la, chơi bóng mới là lớn nhất, tiết thể dục là một trong số ít những giờ vui vẻ ít ỏi ở trường cấp ba, tuyệt đối không được lãng phí vào việc gì khác ngoài chơi bóng.
Nhưng ngoài dự liệu của Lý Du, sau khi nghe nói đến việc chơi bóng rổ, Diệp Phiếm Chu vẫn không hề dao động, vẫn là vẻ mặt ngẩn ra như vừa rồi, thậm chí còn hơi lười biếng: “Hôm nay không muốn chơi bóng rổ, cậu đi một mình đi.”
Lý Du sửng sốt, buông bàn tay đang khoác vai anh xuống, ngờ vực nhìn Diệp Phiếm Chu: "Anh bị đoạt xá à? Vậy mà lại có ngày anh Chu của chúng ta không muốn chơi bóng? Nếu không chơi bóng thì anh làm gì, không phải là định ở trong lớp học tập chăm chỉ, tính từng ngày kế tiếp đó chứ?”
Hai nam sinh đi theo Lý Du nghe được câu cuối cùng này, vẻ mặt không tự chủ được vặn vẹo, muốn cười lại không dám cười.
Toàn bộ lớp cuối cấp của trường trung học phổ thông Sùng Đức đều biết Diệp Phiếm Chu là một tên học tra hiếm có, chính là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Nếu anh mà có thể học tập chăm chỉ thì trời sẽ đổ mưa đỏ.
Huống chi nhà họ Diệp gia nghiệp to lớn, đã sắp xếp cho anh ra nước ngoài từ sớm rồi, mấy tháng nữa Diệp Phiếm Chu sẽ đi du học, cho nên không có lý do gì phải nghiêm túc học tập cả.
Diệp Phiếm Chu cũng bị hai chữ "học tập" này đánh cho hoàn hồn, cuối cùng thoát ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê vừa rồi, nửa cạn lời nửa ghét bỏ mà đẩy Lý Du ra: "Thích móc mỉa đúng không? Bớt cái trò đó đi, tối hôm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay thấy không khoẻ thôi, các cậu tự chơi đi.”
Con trai ở độ tuổi này đang ở thời kỳ nội tiết tố mạnh mẽ, Lý Du vừa nghe nói đêm qua Diệp Phiếm Chu ngủ không ngon, lập tức nghĩ tới một chuyện khó diễn tả.
Cậu ta nhìn Diệp Phiếm Chu từ trên xuống dưới, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở vị trí nào đó, cuối cùng vỗ vai anh, chân thành thấm thía nói: "Anh Chu, giữ sức khoẻ đấy!"
Sống lưng Diệp Phiếm Chu cứng đờ, thẹn quá hoá giận nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nghĩ đi đâu vậy! Tôi là mất ngủ thật, mất ngủ thật thôi cậu hiểu không?"
Lý Du làm bộ làm tịch bất ngờ: “Đương nhiên là mất ngủ thật rồi, tôi nói là mất ngủ thật mà. Mất ngủ không phải là cần giữ gìn sức khoẻ sao, anh nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ anh nghĩ đến chuyện khác sao? Không ngờ anh Chu lại là cái dạng này!”
Diệp Phiếm Chu: "..."
Từ trước đến nay Diệp Phiếm Chu luôn không nói lại Lý Du, không nói hai lời bèn xắn tay áo lên, muốn trực tiếp ra tay.
Lý Du nói xong, ôm quả bóng rổ trong tay quay người lại, vừa chạy vừa hét với mấy đàn em phía sau: “Đi đi đi, cùng tôi đi giành sân bóng rổ, đừng để mấy đứa lớp mười một kia tới giành trước!”