“Giáo chủ, đây là số ngân phiếu giả bên phía tiền trang đưa lên, hiện vẫn chưa điều tra rõ là xuất nguồn từ đâu, nhưng là Hoa gia đã phái người đi tra chuyện này, hẳn là bên phía triều đình rất nhanh liền có thể phản ứng.” Tang Tam Nương cầm hộp vuông đặt ở trên bàn đưa tới trước mặt Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại lấy ra nhìn nhìn, toàn bộ đều là những tờ ngân phiếu có mã số giống nhau, người đứng sau việc này có lẽ là trực tiếp mô phỏng lại từ bản chính.
Chỉ cần có thể làm ra lấy giả đánh tráo ngân phiếu thật, thì cùng một loại phương pháp cũng liền có thể làm ra những ngân phiếu có đánh số khác, chính là không biết người đứng sau việc này thật sự ngốc mà chỉ nghĩ đến lợi ích của ngân phiếu giả, hay là còn có mưu đồ lớn hơn.
Bên cạnh Đồng Bách Hùng gãi gãi đầu, dù sao lúc này thư phòng chỉ có ba người bọn họ, ông ta cũng nói thẳng : “Đây là triều đình bên kia sơ suất, chúng ta đều là dựa theo quy củ lấy ngân phiếu, các huynh đệ cứ dùng như bình thường không phải được rồi? Không lẽ Đại Thông tiền trang còn có thể không thừa nhận hay sao?!”
“Nhưng đây đều là ngân phiếu một ngàn lượng, các huynh đệ lấy xài cái gì đây?” Tang Tam Nương tức giận liếc mắt Đồng Bách Hùng, châm chọc nói, “ Đây đều là số ngân phiếu mà cửa tiệm của chúng ta lấy bạc trắng đi đổi trở về để vào sổ! Nếu bên triều đình đã bắt đầu điều tra về án ngân phiếu, vậy sẽ có một ngày họ sẽ tới thu hồi số ngân phiếu giả đó, lỡ đâu đến lúc đó triều đình đi tay không đến đòi chúng đi, chúng ta giao nộp lên hay là không giao?”
“Bọn họ dám! Mẹ nó đây là tiền mà các huynh đệ của ông kiếm từ mồ hôi nước mắt, bọn họ còn dám trực tiếp xòe tay ra đòi lấy?!” Đồng Bách Hùng nghe hiểu được ý của Tang Tam Nương nói đôi mắt trừng lên vỗ bàn một phát.
Tang Tam Nương trợn mắt trắng, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại vẫn đang rũ mắt cầm ngân phiếu giả mà không nói gì.
Đông Phương Bất Bại gập ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục nói.”
“Cũng không có chuyện gì khác thường, chính là có huynh đệ nói Thượng Quan Vân có qua lại với Bình Nam Vương phủ ……” Lúc Đồng Bách Hùng nói lời này có chút do dự, nhưng nhớ tới trước đó Đông Phương Bất Bại nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ chỉ cần hơi có khác thường đều phải nói ra, nên vẫn là nói ra việc này mặc dù không có chứng cứ xác thực, “Chuyện này không tìm thấy chứng cứ, huynh đệ đó thuộc nhóm đi theo chúng ta từ rất sớm trước đây, giờ đã không còn.”
“Bình Nam Vương?” Đông Phương Bất Bại ngước mắt, thần sắc không rõ.
Đồng Bách Hùng: “Đúng vậy, chính là Bình Nam Vương phủ, Thượng Quan Vân kia cũng không biết đang làm cái gì.”
Xem sắc mặt Đông Phương Bất Bại cũng không hề có ý tứ trách cứ Đồng Bá Hùng điều tra không ra, cái này làm cho Đồng Bách Hùng nhẹ nhàng thở ra, Tang Tam Nương cũng không còn căng thẳng nữa: “Kỳ thật thì Bình Nam Vương cũng không đáng để lo, dù sao người nắm binh quyền là Thái Bình Vương, Bình Nam Vương cũng chỉ là một cái giá đỡ hoa không gây trở ngại được tới Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta.”
Thái Bình Vương.
Đông Phương Bất Bại trầm mặc không lên tiếng.
Trong trí nhớ của y, từ trước đến nay đều không có Bình Nam Vương hay Thái Bình Vương.
“Còn trên giang hồ thì như thế nào?” Y không dấu vết mà dò hỏi.
“Ngũ Nhạc kiếm phái vẫn là dáng vẻ đạo mạo kia, chẳng qua trong mấy năm giáo chủ bế quan nhưng thật ra có không ít thanh niên hiệp khách đánh ra tên tuổi, Tây Môn Xuy Tuyết ước chiến thắng Nhạc Bất Quần một cách xinh đẹp, lúc ấy tuy Nhạc Bất Quần không phục nhưng phải biểu hiện ra một loại thần thái ‘quân tử nếu thắng được, thì chịu thua được’…… Chậc.”
Đến bây giờ Tang Tam Nương nhớ đến tin tức báo về vẫn nhịn không được muốn cười, “Vài đệ tử Phái Tung Sơn bị Tây Môn Xuy Tuyết đuổi gϊếŧ, còn bị liệt ra những chứng cứ phạm tội đều vô cùng xác thực, Tả Lãnh Thiền đã lâu không có tới tìm huynh đệ chúng ta gây chuyện, chắc là lo xử lý những chuyện bẩn thỉu của nhà mình rồi.”
Tây Môn Xuy Tuyết, lại là một cái tên chưa từng nghe qua.
Đông Phương Bất Bại không hề hỏi thêm gì nữa, giang hồ này có lẽ Nhật Nguyệt Thần Giáo vẫn còn, cố nhân vẫn còn, nhưng đúng là không còn giang hồ của lúc trước nữa.
Năm đó khi võ công Đông Phương Bất Bại đã đạt đến hóa cảnh, y từng đi khắp nơi trong giang hồ tìm đối thủ nhưng không có thu hoạch gì, lúc này nghe những tin tức này đương nhiên nổi lên vài phần hứng thú, chỉ là……
Đông Phương Bất Bại dùng bàn tay phải nhẹ nhàng đặt lên mạch đập tay trái, vừa chạm liền rời đi, thần sắc đen tối.
Trước đây, sau khi thần công y đại thành nội lực tiến bộ vượt bậc, võ công cũng như trăm sông về một biển ngày càng tinh tiến, nhưng theo thời gian trôi đi, y trở nên càng ngày càng vô pháp khống chế tính tình của chính mình, trong cơ thể có một dòng nước lạnh ở trong kinh mạch đấu đá lung tung làm cho y mỗi ngày đều phải chịu cảm giác đau nhức khi kinh mạch đứt gãy, về sau còn trực tiếp tẩu hỏa nhập ma kinh mạch tɧác ɭoạи tu vi lùi bước cực nghiêm trọng.
Nếu không phải y nhanh chóng quyết định cố ý sủng hạnh một tên nam sủng để che dấu sau đó tìm cơ hội bế quan chữa thương, thì có lẽ tin Đông Phương Bất Bại tẩu hỏa nhập ma đã lan truyền khắp Ngũ Nhạc kiếm phái.
Nhưng cho dù là Đông Phương Bất Bại cũng không có thể lường trước được, y thế nhưng sẽ động chân tình với một nam tử trong lúc ở chung hàng ngày, một người gần như dẫm đạp sự kiêu ngạo của y trong vũng bùn, cô phụ y, cuối cùng lại liều mình ôm lấy Nhậm Ngã Hành để hắn ta chạy thoát.
Một người mà y vẫn luôn không muốn đối mặt kể từ lúc trọng sinh tới nay.
“Khởi bẩm giáo chủ, phu nhân cầu kiến.”
Tiếng tỳ nữ đột nhiên vang lên đánh thức Đông Phương Bất Bại, y ngồi dựa vào ghế lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Cửa bị tỳ nữ đẩy ra, nhưng mà người đứng ở cạnh cửa lại khiến Tang Tam Nương và Đồng Bách Hùng trong phòng hít ngược một hơi khí lạnh.
Đồng Bách Hùng càng không nhịn được mắng câu thô tục, chẳng qua âm cuối bị Đông Phương Bất Bại đảo mắt qua nhìn một cái mới nhét trở lại trong miệng.
Cố Khách Từ mặc váy màu tím nhạt, lần này váy cũng không có xuất hiện vấn đề kích cỡ không vừa, nơi không nên lộ đều che kín, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, nhưng Cố Khách Từ thân hình cao lớn lại cơ bắp rõ ràng, bị bộ nữ trang che lại không những không thể dùng xinh đẹp tới hình dung trái lại nhiều ra vài phần buồn cười.
Nhưng thật ra tỳ nữ còn rất khéo tay búi tóc sau đó phối trâm cài, nhìn qua rất điền nhã mỹ lệ --------- nếu như xem nhẹ gương mặt của Cố Khách Từ đi.
Đông Phương Bất Bại lăn nhẹ yết hầu, sau một lúc lâu mới mở miệng: “…… Ai trang điểm cho ngươi thành như vậy?”
Cố Khách Từ đến gần Đông Phương Bất Bại, một mùi thơm son phấn nồng nặc tức khắc thổi quét mà đến, mãnh liệt mà đánh sâu vào khứu giác Đồng Bách Hùng và Tang Tam Nương, khoảng cách càng gần thì Đồng Bách Hùng càng hắt xì liên tục, rời tầm mắt đi không hề nhìn thân hình cao lớn vai rộng eo thon của giáo chủ phu nhân, trong lòng hắn ta âm thầm kêu khổ, không phải hai ngày trước ở cấm địa người này không phải còn bình thường sao?!
Son phấn thơm thì có thơm, nhưng lúc thoang thoảng lịch sự tao nhã thì mê người, còn khi nồng nặc xông vô mũi là một loại gϊếŧ người vô hình.
Đông Phương Bất Bại cứng đờ thân mình ngồi ở ghế khắc hoa, vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn gương mặt bị trang điểm còn trắng hơn sơn lót tường của Cố Khách Từ, không biết dùng phấn dày cỡ nào mới che lấp đi hàng lông mày lá liễu, hàng mi cong, mí mắt dùng màu đỏ vẽ lên chói lọi rõ ràng, còn có đôi môi đỏ……
Nếu không phải Đông Phương Bất Bại đã từng thấy gương mặt Cố Khách Từ tuấn mỹ kinh diễm như nào, thì y sẽ tuyệt đối không thể tin được trên đời này còn có người có thể đem một gương mặt đẹp lăn lộn thành bộ dáng gớm ghiếc như vậy!
“Làm sao vậy phu quân?” Cố Khách Từ cúi người tới gần Đông Phương Bất Bại, không hề đυ.ng tới một mảnh góc áo nào trên người Đông Phương Bất Bại, nhưng mùi thơm trên người lại như giương nanh múa vuốt tấn công người ngồi trước mặt, “Đây không phải là trang điểm mà phu quân thích sao? Ta dụng tâm vẽ theo vị cung nữ trong tranh kia một lúc lâu đấy, phu quân không hài lòng không?”
Đông Phương Bất Bại: “……”
Đồng Bách Hùng và Tang Tam Nương vốn dĩ đứng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim coi mình như không tồn tại vẫn không nhịn được trộm liếc nhìnĐông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại mặt tối sầm: “Hồ ngôn loạn ngữ! Bổn tọa kêu ngươi hóa trang thành bộ dáng như vậy khi nào hả?!”
“Bức tranh cung nữ trên bàn trang điểm kia vừa thấy đã biết là bị lật xem rất nhiều lần rồi, nếu phu quân không thích vậy lật xem nó làm chi?” Cố Khách Từ giơ tay che miệng cười, son phấn trên mặt theo nụ cười rớt xuống bay tứ tung, có không ít bột phấn nhẹ nhàng mà dừng trên cánh tay đang đặt ở cạnh ghế dựa của Đông Phương Bất Bại.
Xúc cảm tinh tế quen thuộc của son phấn làm ngón tay một người đã từng tô son điểm phấn mỗi ngày như Đông Phương Bất Bại run run, không thể phủ nhận, y đưa Cố Khách Từ những bộ nữ trang đó thật là có ý muốn xem thử trong mắt người khác bộ dáng nam nhân mặc nữ trang như nào, nhưng Cố Khách Từ lại dùng sự thật một lần lại một lần đánh sâu vào thẩm mỹ nữ trang đã lung lay sắp đổ của Đông Phương Bất Bại.
Kiểu trang điểm này……
Ánh mắt như dao găm của Đông Phương Bất Bại tức khắc liếc nhìn hai người Tang Tam Nương và Đồng Bách Hùng còn dính chặt mông vào ghế không chịu rời đi.
Hai người còn không gan to đến mức thật sự dám đi xem chuyện phòng the của Đông Phương Bất Bại, lập tức thức thời mà ôm quyền rời đi.
“Ôi…… Không nghĩ tới giáo chủ lại yêu thích……” Sau khi đi xa chút, Đồng Bách Hùng gãi gãi gương mặt, cảm thán, “Tiểu bạch kiểm đó mấy ngày hôm trước cũng còn coi như có bộ dáng nam nhân, như thế nào liền……”
Tâm tư Tang Tam Nương vốn tỉ mỉ, nhìn ra Đông Phương Bất Bại vừa rồi ở trong phòng có mất tự nhiên cùng với tức giận, nhưng là lại không có vẻ bị mạo phạm hay sát ý, trong lòng tức khắc đem địa vị của vị giáo chủ phu nhân này nâng lên.
Dù sao thì vẫn có thể sống được đến bây giờ, vậy vị giáo chủ phu nhân này vẫn là khiến cho giáo chủ vui vẻ ở phương diện nào đó.
Từ lúc giáo chủ xuất quan đến hôm nay cũng chưa từng bước vào hậu viện một bước…… Hay là thật sự thay đổi sở thích?
Đồng Bách Hùng: “Haizz, không đúng nha…… Ngươi biết tiểu bạch kiểm đó tên gì không?”
Tang Tam Nương sững người, lúc này mới phát hiện bọn họ hoàn toàn không biết gì về vị giáo chủ phu nhân đột nhiên xuất hiện này cả.
……
Trong thư phòng, hai người Đồng Bách Hùng vừa mới lui ra ngoài thì Đông Phương Bất Bại lập tức đánh một chưởng khiến Cố Khách Từ bay sang một bên, cho đến khi mùi hương nồng nặc đang vờn bên chóp mũi nhạt đi chút mới như trút được gánh nặng mà xoa xoa thái dương.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Cái gì làm cái gì?” Tròng mắt xinh đẹp của Cố Khách Từ tràn ngập vô tội, “Đây không phải đều là quần áo trang sức mà phu quân đưa tới ư? Ta chỉ là không đành lòng uổng phí một bộ xiêm y đẹp như vậy, cho nên mới trang điểm chải chuốt một chút mà thôi.”
Đông Phương Bất Bại cười lạnh: “Có lẽ bổn tọa đích xác gϊếŧ không được ngươi, nhưng chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể làm ngươi sau này không được tới gần Hắc Mộc Nhai nửa bước.”
Chọc ghẹo một chút cũng không chịu được, ai.
Cố Khách Từ kéo theo làn váy thong thả ung dung ngồi ở vị trí mà vừa rồi Tang Tam Nương ngồi, ngả người dựa về phía sau bắt chéo hai chân lên, một bàn tay chống đầu cười nói: “Ta chỉ là ngưỡng mộ uy danh của Đông Phương giáo chủ, giáo chủ hà tất cự tuyệt người ta ở bên ngoài ngàn dặm chứ?”
“Không được cười.” Đông Phương Bất Bại banh mặt lạnh lùng nói.
Mặt người này ngày thường vốn dĩ nhìn cũng coi như bóng loáng không tì vết, vì sao trang điểm lên lại nhiều nếp nhăn như vậy?
Cố Khách Từ thực nghe lời mà thu hồi độ cong khóe môi, xem ra nhẫn nại của Đông Phương Bất Bại đã tới cực hạn rồi: “Nếu ta là phu nhân của phu quân, vậy có phải phu quân hẳn là nên ở khuê phòng phu nhân nhiều hơn không?”
Tầm mắt của Đông Phương Bất Bại không biết nên nhìn về vị trí nào trên gương mặt của Cố Khách Từ, cuối cùng chỉ có thể dừng lại trên đôi mắt của hắn, cho dù trang điểm hết sức hoang đường, đôi mắt này cũng vẫn như cũ xinh đẹp giống một viên trân châu đen đắt giá nhất, sau một lúc lâu mới mở miệng phun ra một chữ: “Ồ?”
“Phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, đương nhiên phải ngủ cùng phòng mới được nha~” Cố Khách Từ giống như thẹn thùng mà cúi đầu, cảm nhận được tức giận và sát ý trên người Đông Phương Bất Bại liền đổi sang giọng nói dịu dàng, “Nhưng dù sao phu quân với ta vừa quen biết không lâu, tình cảm phu thê đạm bạc, nếu vậy…… trước tiên bắt đầu làm quen từ ở cùng một cái viện đi.”
Bộ dáng hết sức ủy khuất nhưng lại hiểu ý người.
“Bổn tọa chỉ cho ngươi một cơ hội, ngươi đến tột cùng muốn cái gì.”
Vốn dĩ Đông Phương Bất Bại đã không nhiều kiên nhẫn lắm còn bị hành vi hồ nháo của Cố Khách Từ làm tiêu hao sạch, y vung tay ném hộp nhỏ đến bàn trước mặt Cố Khách Từ, bên trong là một đống nhỏ hạt dưa bằng vàng.
“Không nói thì cút ra khỏi Hắc Mộc Nhai ngay cho bổn tọa.”
Cố Khách Từ duỗi tay cầm hạt vàng bị đặt ở phía trên cùng lên, lớp vàng bên ngoài còn tàn lưu dấu răng của chồn tuyết, ủy khuất nói: “Ta chỉ là muốn cùng phu quân sớm chiều ở chung thôi, phu quân cớ sao lại nghi kỵ ta như thế?”
Nhanh như vậy là có thể đem tất cả số vàng mà hắn sài suốt dọc đường về, Nhật Nguyệt thần giáo đúng thật là không đơn giản.
“Sớm chiều ở chung?” Đông Phương Bất Bại nhướng mày, “Xem ra sân viện của bổn tọa đích xác có cái gì có thể làm phu nhân yên giấc không lo?”
Chuyện từ lúc Cố Khách Từ lên Hắc Mộc Nhai liền không ngủ cũng không khó điều tra, trên thực tế, hắn cũng không có cố ý điều chỉnh hô hấp để giả bộ ngủ say, hôm qua hắn ở trước mặt Đông Phương Bất Bại đột nhiên kỳ quặc đi vào giấc ngủ, cho dù là ai cũng đều có thể nghĩ đến tình huống giấc ngủ Cố Khách Từ có dị thường.
Cố Khách Từ có mưu đồ với Đông Phương Bất Bại, lúc này mới có thể làm Đông Phương Bất Bại tiếp thu tồn tại của Cố Khách Từ.
Rốt cuộc muốn lưu tại bên cạnh vị giáo chủ tâm tư tỉ mỉ lại âm tình bất định này, nếu thật sự không có nhược điểm gì nắm chặt ở trong tay, người đã quen với việc nắm quyền mọi chuyện như giáo chủ đại nhân sao có thể yên tâm?
Cố Khách Từ ai oán nhìn lướt qua Đông Phương Bất Bại: “Phu quân nhà lớn nghiệp lớn, nuôi một phu nhân ăn không được nhiều cũng sẽ không thêm phiền toái lại có cái gì khó đâu?”
“Đúng là không khó.” Được đến đáp án sau sắc mặt Đông Phương Bất Bại thực bình tĩnh, ngón tay chỉ nhẹ gõ tay vịn, lạnh lùng nói, “Nhưng Nhật Nguyệt Thần Giáo không dưỡng phế vật.”
Nếu Cố Khách Từ muốn lưu lại, thì phải chứng minh được giá trị và bản lĩnh của bản thân.
Tầm mắt Cố Khách Từ dạo quanh trên người Đông Phương Bất Bại, bỗng nhiên đứng dậy vòng qua bàn cúi người tới gần bên tai của Đông Phương Bất Bại.
Lại bị mùi son phấn nồng nặc sâm chiếm, Đông Phương Bất Bại nhíu mày nín thở, nghe thấy giọng nói mềm mại nam không ra nam nữ không ra nữ ấy trở về dáng vẻ trầm thấp ban đầu, ý vị thâm trường nói ——
“Sức nhẫn nại của phu quân thực sự khiến người ta khâm phục, dù sai tẩu hỏa nhập ma cũng rất đau nha~”
Mùi son phấn nồng nặc hòa với nguy hiểm thoáng qua trên người nam nhân, đồng tử Đông Phương Bất Bại chợt co rụt lại, giơ tay nắm chặt cổ tay của Cố Khách Từ, ngón tay dùng sức bấu ở trên mạch đập mệnh môn của người này.
Cố Khách Từ “Ai nha” một tiếng làm ra dáng vẻ bị đau, dỗi nói: “Ta hồ nháo khi nào? Phu quân đem những thứ này đưa tới còn không phải là muốn nhìn ta trang điểm chải chuốt thành bộ dáng nữ tử hay sao, vì sao khi ta tới, phu quân lại chưa từng nhìn ta một chút đâu?”
Đông Phương Bất Bại dò không ra sâu cạn liền buông tay Cố Khách Từ ra, trên mặt không hiện ra cảm xúc.
Cố Khách Từ lại trở tay nắm chặt ngón tay của Đông Phương Bất Bại, chỗ tay hai người tiếp xúc có cổ nội lực theo kinh mạch lưu chuyển đến trong cơ thể Đông Phương Bất Bại, giống như mang theo nước xuân ấm áp làm dịu đi kinh mạch chồng chất vết thương.
“Nội lực Phu quân thâm hậu võ công cao cường, trên thế gian này người có khả năng giải quyết tẩu hỏa nhập ma cho phu quân ít ỏi không có mấy, mà ta lại là một trong số đó. Nếu nuôi ta, phu quân liền không bao giờ cần phải thừa nhận nỗi khổ của kinh mạch tɧác ɭoạи khi tẩu hỏa nhập ma nữa.”
“Ta sẽ thực ngoan.” Cố Khách Từ buông tay Đông Phương Bất Bại, khi thối lui ngón tay nhẹ nhàng cào lên mu bàn tay của Đông Phương Bất Bại, hạ giọng ôn nhu nỉ non, “Không biết phu quân…… quyết định thế nào?”