Kí Sự Tìm Món Ngon Ở Dị Thế

Chương 21: Thế giới thú nhân (5)

Thực ra, việc sống được bao lâu không phải điều khiến Đinh Tiếu bận tâm nhất. Điều cậu thấy đau đầu nhất chính là thức ăn ở thế giới thú nhân này!

Thịt nướng quả thực rất ngon, hương vị vô cùng hấp dẫn. Nhưng dù là một người thích ăn thịt như Đinh Tiếu, cậu cũng không muốn ngày nào cũng ăn toàn thịt.

Mặc dù các loại thịt rất đa dạng, hương vị khác nhau, và Hạ luôn thay đổi loại con mồi mỗi ngày, nhưng dù sao thì… vẫn là thịt.

Loại thịt thanh đạm nhất mà cậu từng ăn chỉ có thịt gà rừng và cá. Nhưng gà rừng thì quá nhỏ, thú nhân không thích săn, còn Quỳnh vì lo lắng cho sức khỏe của cậu nên không đi vào rừng. Vì thế, trong suốt mười ngày, cậu chỉ được ăn thịt gà đúng một lần. Cá thì càng hiếm hơn. Trong bộ tộc Dực Hổ, cả thú nhân lẫn bán thú nhân đều không giỏi bắt cá. Nếu không nhờ Quỳnh dặn dò Hạ phải làm cá để nấu canh cho cậu bồi bổ, chắc chắn cậu sẽ không được nếm cá trong năm ngày đầu tiên.

Thú nhân giống đực mê thịt, điều này dễ hiểu vì một nửa gen của họ là loài ăn thịt thuần túy. May mắn thay, bán thú nhân rất thích ăn rau dại và trái cây. Vì vậy, mỗi ngày Đinh Tiếu đều có thể nhìn thấy một chút sắc xanh trong bữa ăn của mình.

Nhưng các loại rau dại dù ngon đến đâu cũng chỉ được luộc với nước trắng hoặc nấu chung với thịt, điều này khiến cậu hơi chán nản.

Nhìn “nhà bếp” chỉ có duy nhất những chiếc bình gốm dùng để nấu ăn, Đinh Tiếu cũng không thể trách tay nghề của Quỳnh được. Và với thái độ tự hào đến "khoe khoang" của Hạ mỗi khi ăn cơm, rằng bạn đời của anh ta là người nấu ăn ngon nhất làng, có lẽ cách nấu ăn duy nhất ở thế giới này chỉ là nướng và luộc.

Suy nghĩ này khiến Đinh Tiếu không biết nên khóc hay cười. Có lẽ, người Trái Đất thật sự quá kén chọn chăng?

Đến ngày thứ mười một, vào buổi trưa, Đinh Tiếu cuối cùng đã giơ tay “phản đối”.

“A cha, hôm nay để con nấu ăn được không?”

Khi gọi từ “A cha”, cậu không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn cảm thấy rất vui. Cậu từng nghĩ cả đời này sẽ không còn cơ hội gọi từ đó nữa. Bây giờ, dù chỉ là quan hệ cha con nuôi, nhưng theo lời của trưởng làng và tư tế khi chứng kiến nghi lễ nhận con, ở thế giới thú nhân, quan hệ nhận nuôi cũng giống như quan hệ ruột thịt.

Họ còn nhắc nhở Đinh Tiếu rằng, sau này dù có bạn đời cũng không được quên công ơn của A cha và A ba. Dù không cần ai nhắc nhở, cậu chắc chắn cũng không bao giờ bất hiếu với Quỳnh. Còn về Hạ… Được rồi, dù cậu không thích khuôn mặt của Hạ lắm, nhưng không thể phủ nhận Hạ đối xử với cậu rất tốt. Đã nhận A cha thì cũng phải hiếu kính cả A ba!

Điều quan trọng là, khi cậu đã già yếu, Quỳnh và Hạ vẫn chỉ ở độ tuổi sung mãn khoảng hai trăm hai, ba mươi tuổi. Sự hiếu thuận… cần phải bắt đầu từ bây giờ.

Quỳnh vui đến mức không giấu được cảm xúc, mỗi khi nghe Đinh Tiếu gọi mình là “A cha”. Nếu không phải tư tế căn dặn rằng cậu chưa hết sốt thì không được ra ngoài, anh đã muốn dẫn cậu đi dạo quanh làng để mọi người nhìn thấy.

Vì vậy, cơ bản là bất cứ yêu cầu gì của Đinh Tiếu, Quỳnh cũng đều đồng ý.

Thật ra, bán thú nhân phải học nấu ăn, bắt đầu dạy cậu ngay bây giờ là hợp lý. “Được thôi, ta sẽ đứng cạnh nhìn, có gì không biết cứ hỏi ta” Quỳnh đáp.