Kí Sự Tìm Món Ngon Ở Dị Thế

Chương 1: Đinh Tiếu

Trên thế gian này, Đinh Tiếu chỉ có cha là người thân duy nhất. Tuy cha không giàu có, chỉ mở một cửa hàng lương thực nhỏ ở vùng ngoại ô nhưng chưa bao giờ để Đinh Tiếu phải chịu khổ cực.

Khi học mẫu giáo, Đinh Tiếu thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ. Về nhà, cậu hỏi cha tại sao mình không có mẹ. Cha rất thẳng thắn nói rằng cha và mẹ đã ly hôn, mẹ sống ở một đất nước rất xa. Tiếu Tiếu có mẹ, nhưng phải đợi khi lớn lên mới có thể gặp mẹ. Từ đó, Đinh Tiếu không còn mè nheo đòi tìm mẹ nữa mà nghiêm túc chờ đợi từng ngày được lớn lên.

Lên tiểu học, có lần bài tập làm văn yêu cầu viết về “Mẹ của em”, Đinh Tiếu đã nộp một tờ giấy trắng.

Thầy giáo dạy ngữ văn mới đến tức giận, phê bình cậu trước lớp là một đứa trẻ bướng bỉnh, không nghe lời. Một "tiểu bá vương" trong lớp còn công khai trêu chọc, nói rằng Đinh Tiếu là một đứa trẻ không mẹ, giống như con hoang. Đinh Tiếu nghiến chặt răng không khóc.

Lúc đó, cô giáo chủ nhiệm đến lớp đưa Đinh Tiếu về văn phòng và sau đó đưa cậu về nhà.

Từ hôm đó, Đinh Tiếu không còn cười ở trường, cũng không chơi với bạn bè nữa. Nhưng cậu lại được cả cô giáo chủ nhiệm và thầy giáo ngữ văn quan tâm đặc biệt. Khi ấy, điểm ngữ văn của Tiếu Tiếu là cao nhất toàn khối.

Vào năm đầu cấp hai, một lần về nhà, Đinh Tiếu tình cờ thấy thầy giáo ngữ văn ngày trước hôn cha mình. Cậu không hiểu vì sao thầy giáo lại ở trong nhà mình và tại sao thầy lại hôn cha. Cậu nghiêng đầu đầy thắc mắc, chờ hai người lớn đang kinh ngạc giải thích.

Hôm đó, Đinh Tiếu biết cha mình và thầy giáo đã quen nhau từ sau sự cố bài tập làm văn năm lớp ba, và hai người đã trở thành người yêu. Họ giấu chuyện này vì cả hai đều là đàn ông. Thực ra, Đinh Tiếu không hiểu tại sao hai người đàn ông yêu nhau lại phải giấu diếm, nhưng cậu rất ngoan, không nói với ai. Ngày hôm sau, nhà cậu có thêm một người mới, cậu tưởng rằng người đó sẽ ở lại mãi mãi.

Lên cấp ba, Đinh Tiếu dần hiểu về khái niệm đồng tính luyến ái, cũng như những định kiến và sự kỳ thị mà cộng đồng này phải chịu. Nhưng Tiếu Tiếu, vốn ít nói, không vì thế mà tranh cãi với cha và “ba” của mình. Đúng vậy, chỉ sau một năm chung sống, cậu đã bắt đầu gọi thầy giáo ngữ văn ngày trước là "ba". Điều đó không khó với cậu, bởi chỉ khi ở trước mặt “ba”, cha mới cười thoải mái và thật sự hạnh phúc. Cậu hy vọng cha và ba có thể sống bên nhau mãi mãi như những cặp vợ chồng bình thường.

Đến năm hai đại học, ba đột ngột rời bỏ cha. Nhìn cảnh cha ngồi trước cửa, mắt đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt, Đinh Tiếu đau lòng ôm lấy cha và nói: "Cha vẫn còn có con mà!"

Nhưng trong lòng cậu lại trách móc: tại sao đã ở bên nhau lâu như vậy lại lựa chọn phản bội? Nếu không thể bên nhau mãi mãi thì ngay từ đầu đừng xuất hiện sẽ tốt hơn sao?

Kể từ đó, Đinh Tiếu bắt đầu cười nhiều hơn, bởi chỉ khi cậu cười, cha mới mỉm cười nhìn lại. Cậu cũng nói nhiều hơn, bởi trong ngôi nhà từng có ba người giờ chỉ còn lại hai người ít nói, sự im lặng trở nên đáng sợ. Vì thế, ở nhà, cậu không ngừng kể chuyện, từ chuyện trường học, chương trình trên TV đến sách vở, nhưng tuyệt đối không nhắc về quá khứ.