Khi tỉnh lại, ta được trọng sinh trong buổi tiệc thưởng hoa năm đó.
Hoàng Hậu lấy thưởng hoa làm cái cớ, gọi tất cả quý nữ cùng anh tài đến hội tụ, mục đích chính là mai mối.
Ta với Cố Trình Xuyên là một đôi tài tử ngọc nữ mà mọi người đều ngầm hiểu sẽ ở bên nhau.
Ngày ấy, ta đặt một nhành hoa trước mặt Cố Trình Xuyên, ngay sau đó Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ tứ hôn.
Không ai biết rằng, đó là ngày cuộc đời như ác mộng của ta bắt đầu.
Ta hít sâu một hơi, ngoài ý muốn chạm phải ánh mắt Cố Trình Xuyên.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, trong mắt hắn thoáng hiện lên chút ý cười.
Ta siết chặt tay, không thể hiểu hắn đang nghĩ gì.
Rõ ràng đời trước khi hắn nhìn về phía ta, trong mắt chỉ toàn là ghét bỏ.
Có lẽ là ánh mắt của ta quá trắng trợn, quý nữ bên cạnh không tự chủ che mặt cười cười.
Người có chút quen biết còn ghẹo ta: “Thôi đừng có liếc mắt đưa tình nữa mà, có lời gì thì đợi đến đêm tân hôn từ từ nói.”
Nhắc tới đêm tân hôn, ánh mắt ta càng lạnh hơn.
Trước khi thành thân ta không hề biết, Cố Trình Xuyên cùng một nữ tử xuất thân bần gia tâm đầu ý hợp, việc cưới ta chỉ là vì gia tộc bức bách.
Ngay cả khi bái đường, hắn cũng không xuất hiện, tìm một con gà trống đến thế thân để nhục nhã ta.
Bà bà (mẹ chồng) lừa gạt ta nói hắn ra ngoài gặp phải thổ phỉ, rất nhanh thôi sẽ thoát thân trở về.
Chỉ trách lúc đó ta quá n.g.u xuẩn, ngây ngốc tin lời nói đó, còn xin cha ta đừng trách cứ Cố Trình Xuyên.
Ta biết chuyện hắn trốn nhà bỏ đi với nữ tử bần gia kia là vào ngày thứ ba sau khi thành thân, ngày ta về lại mặt.
Ta chờ từ sáng đến tối vẫn chưa thấy hắn về.
Bà bà thấy không giấu được nữa, đành nói thẳng với ta.
“Trình Xuyên nông nổi không hiểu chuyện, con đừng để trong lòng.”
“Một nữ tử nhà nông chữ còn chẳng biết thôi, mấy ngày là nó chán ấy mà, con mới là chính thê của nó.”
Ta mơ hồ cảm thấy không hợp lý, nhưng vẫn tự lừa dối chính mình, còn nói dối cha là Cố Trình Xuyên có việc quan trọng không cùng về được.
Thật không ngờ, một nước đi sai lại dẫn tới một nước đi sai khai.
Sau đó hắn dứt khoát không thèm về nhà nữa, bỏ mặc ta hàng đêm phòng không gối chiếc.
Ta mang danh tam nhi tức phủ Quốc công, một mình tham dự các loại yến hội.
Sau một thời gian, tất cả mọi người đã nhận ra có gì đó không đúng.
Chuyện Cố Trình Xuyên bỏ nhà theo người tình cũng bị lan truyền khắp nơi.
Phủ Quốc công vì mặt mũi nên trực tiếp úp nồi lên đầu ta, tuyên bố với bên ngoài là do ta phẩm hạnh không tốt, còn không sinh được hài tử.
Sau một thời gian dài, đệ nhất mỹ nhân kinh thành ta đây đã trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu cho mọi người.
Thậm chí dân gian còn ca tụng câu chuyện tình yêu bất chấp ngăn cản giữa công tử con nhà giàu cùng bần nữ nông gia.
Mỹ mạo biến thành một cái boomerang quay lại tấn công ta, cuối cùng ta còn bị gọi là góa phụ trong khi trượng phu còn sống sờ sờ.
Lúc ấy ta bị tẩy não lâu ngày, tự nghĩ rằng bản thân chưa đủ tốt.
Cả ngày ngồi trước gương trang điểm chải chuốt, sợ mình xấu đi.
Ta tự an ủi mình rằng chỉ cần mình đủ xinh đẹp, đủ kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng có ngày hắn hiểu lòng ta, trở lại bên ta.
Nhưng sau đó, Cố Trình Xuyên lại trực tiếp mang người hồi phủ luôn.
Ta vẫn luôn nghĩ tình địch của mình sẽ là một tuyệt thế đại mỹ nhân.
Nhưng vừa nhìn mặt nàng ta, phòng tuyến tâm lý của ta nháy mắt sụp đổ.
Nữ nhân kia mặc một thân vải thô, làn da chẳng thể gọi là trắng nõn, mặt mày cũng có chút phong tình, nhưng so với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của ta thì chỉ có thể gọi là tiểu gia bích ngọc.
Cố Trình Xuyên an bài nàng ta ở trong viện lớn nhất tốt nhất, ngày ngày ngủ lại đó.
Vì thϊếp thất không được phép nên những trường hợp trọng đại bên ngoài sẽ do ta tham dự.
Nhưng Cố Trình Xuyên thương nàng ta, sợ nàng ta tủi thân nên chi phi ăn mặc các thứ của nàng ta được nâng lên ngang bằng chính thê là ta.
Lần ấn tượng sâu nhất chính là khi ta ngã xuống từ triền núi, miệng vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng, cả đêm sốt cao, thái y nói khả năng không qua nổi đêm nay, nhưng Cố Trình Xuyên lại vì Lý Vân sợ sấm sét mà không chút do dự bỏ rơi ta đi bồi nàng ta.
Cũng may ta mạng lớn, còn dậy được.
Sau đó nữa, Lý Vân mang thai.
Nàng mang theo nha hoàn tới viện của ta, nói muốn nói chuyện riêng với ta.
Cố Trình Xuyên trước đó luôn nói Vân Nương không tranh không đoạt, dặn ta phải hòa hợp với nàng ta.
Ta cố gắng tự thuyết phục mình tiếp nhận nàng ta, ra lệnh cho tỳ nữ ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Ai ngờ cửa vừa đóng, vẻ mặt cụp mắt rũ mi của nàng ta lập tức biến mất.
Nàng ta tham lam đảo mắt nhìn một lượt những trân bảo trang trí trong phòng ta, cuối cùng nhìn ta bằng ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Nhiều năm ở góa trong khi trượng phu còn sống, thật là đáng thương nha!”
“Đệ nhất mỹ nhân kinh thành thì sao? Trượng phu của ngươi không phải chỉ khuynh tâm với ta đấy sao.”
Nàng ta xoa bụng, sau khi dỡ bỏ lớp ngụy trang, nàng ta nhìn không khác gì một con rắn độc.
“Sau này hài tử của ta sẽ trở thành chủ nhân của phủ Quốc công này, còn ngươi đến lúc đó tàn hoa bại liễu, sẽ bị ta vĩnh viễn đạp dưới lòng bàn chân.”
Ta bị nàng ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run cả người, không chú ý bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần.
Hơn nữa ta cũng không phải người giỏi nén giận, ta không nuốt trôi cục tức này.
Dưới sự giận dữ ta giơ tay tát nàng ta một cái.
Thật ra ta bệnh nặng vừa tỉnh, tay cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, ai ngờ tát một cái mà Lý Vân lảo đảo ngã xuống, giữa hai chân chảy ra m.á.u đỏ.
Đúng lúc đó, Cố Trình Xuyên đạp cửa xông vào.
Hắn tiến lên đẩy ta một cái.
Bụng ta đập vào góc bàn, vết thương vừa kết vảy lại bị xé rách ra, m.á.u tươi thấm đỏ áo.
“Hòa Tuệ! Nữ nhân ác độc này!”
“Nếu hài tử của Vân Nương có vấn đề gì, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Cố Trình Xuyên nhìn về phía ta, ánh mắt tràn đầy chán ghét chẳng chút che giấu.
Ta muốn nói cho hắn, là Lý Vân kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta trước.
Nhưng mà bụng ta đau quá, môi run rẩy, cuối cùng chẳng nói nên lời.
Hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ta lần nào nữa, bế Lý Vân đang khóc hoa lê đ.á.i vũ lên, sải bước ra ngoài.
Cố gia năm đời đơn truyền, hài tử của Lý Vân vốn được cả phủ quan tâm, ngay cả mẫu thân Cố Trình Xuyên cũng ngầm đồng ý cho nàng ta ở lại.
Sau khi nàng ta s(ả)y thai, ta lập tức biến thành cái gai trong mắt mọi người trong phủ, không ai thích ta.
Nhưng rõ ràng ta nghe thấy đại phu nói với nàng ta, mạch tượng thai nhi không ổn, tám chín phần sẽ s(ả)y mất.
Nàng ta đã biết như vậy, sao còn tới trêu chọc ta?
Nhưng không ai tin lời ta nói.
Từ lúc đó, Cố Trình Xuyên không nhìn mặt ta lần nào nữa.
Lại qua mấy năm, ta nghe nha hoàn nói, Vân di nương lại mang thai, theo đại phu nói thì là nam hài tử.
Viện ta càng quạnh quẽ hơn.
Không ai biết rằng, một lần đẩy kia của Cố Trình Xuyên, đã vĩnh viễn cướp đi quyền làm mẫu thân của ta.
Năm này qua năm khác, thân thể cùng tinh thần ta ngày càng sa sút, cuối cùng bệnh nặng không dậy nổi, cả ngày nằm trên giường.
Trước khi ta ch*t, Lý Vân đưa nhi tử nàng ta tới chỗ ta.
Nàng ta mặc y phục chủ mẫu, trên tay đeo vòng ngọc gia bảo nương ta truyền lại cho ta.
Ta nói không ra hơi, chỉ có thể gắt gao siết chặt tấm trải giường.
Nàng ta mặt mũi hớn hở, móng tay dài xẹt qua mặt ta, đầy vẻ đắc ý.
“Ngươi chưa biết nhỉ, phu quân đã giao chìa khóa chấp chưởng nội viện cho ta, hiện tại ta mới là nữ chủ nhân trong phủ, còn ngươi chỉ là một kẻ phế vật.”
“Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì, kết quả không phải vẫn bại dưới tay ta đấy sao.”
“Nhưng mệnh ngươi vẫn tốt quá, nằm li.ệ.t giường rồi mỗi ngày cha ngươi còn đưa sâm tới bồi bổ ngươi.”
Bàn tay nàng ta hướng đến cổ ta, đột nhiên bóp chặt.
“Tại sao ngươi vừa có vẻ ngoài lại vừa có gia thế! Tại sao?”
Nàng ta nói xong cười phá lên.
“Ch*t đi! Ngươi ch*t rồi, những thứ bảo bối đó đều sẽ thuộc về ta!”
Cứ như vậy, ta đang sống sờ sờ bị b.ó.p ch*t.
Sinh mệnh vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 30.