Ban đầu, Ôn Thiên Ngưng chỉ muốn nhéo thử một chút, nhưng không ngờ má cậu ấy lại mềm mại đến vậy, khiến cô ấy không thể dừng tay:
“Wow, má cậu mềm thật đấy, cảm giác chạm vào thích quá!”
Cố Tử Mặc bị nhéo đến mức giọng méo xệch:
“Chị Ôn, đừng nhéo nữa, đau em mà!”
Ôn Thiên Ngưng nhéo thêm vài cái, sau đó tiếc nuối sờ má mình, tự lẩm bẩm:
“Sao má mình lại không đàn hồi thế này? Đúng là già rồi, không sánh được với mấy gương mặt trẻ trung của các cậu.”
Cố Tử Mặc vừa xoa má vừa nói:
“Chị Ôn không già chút nào, da chị đẹp lắm. Chắc má em mềm là vì nhiều thịt thôi.”
Cậu ấy vừa nói xong thì Thẩm Tĩnh bước ra từ phòng mình, chào cả hai: “Chào buổi sáng.”
Ôn Thiên Ngưng sáng mắt lên, vẫy tay gọi:
“Thẩm Tĩnh, lại đây, để chị làm thí nghiệm chút.”
Thẩm Tĩnh đứng người một giây, linh cảm không lành, nhưng thấy Ôn Thiên Ngưng cười tươi quá, cậu ấy đành lưỡng lự bước đến.
Kết quả, cậu ấy cũng bị nhéo má một hồi. Ôn Thiên Ngưng vừa nhéo vừa cảm thán:
“Trẻ trung thật tốt!”
Mối quan hệ giữa Ôn Thiên Ngưng, Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc khá tự nhiên, như chị gái và em trai ruột trong nhà. Sự thoải mái này hoàn toàn không tạo cảm giác cặp đôi lãng mạn, đến mức ngay cả các tài khoản thêu dệt tin đồn cũng không thèm đồn đại về họ.
Bình luận livestream bắt đầu sôi nổi:
[Aaa! Tôi cũng muốn nhéo má Cố Tử Mặc và Thẩm Tĩnh!]
[Thật lòng mà nói, tôi muốn nhập hồn vào Ôn Thiên Ngưng.]
[Nhập hồn +1]
[Ôn Thiên Ngưng, chị xinh đẹp lắm! Trẻ trung lắm! Tôi không cho phép chị nói mình già đâu!]
[Nhìn mà tay tôi ngứa ngáy, đành phải nhéo má cậu em trai nhỏ nhà tôi cho đỡ ghiền.]
[Các chị em ở trên, đừng khoe em trai nữa!]
Đúng lúc này, Tần Tư Dữ mở cửa và thấy cảnh tượng trước mắt. Anh khựng lại một giây, rồi nhíu mày nói với Ôn Thiên Ngưng:
“Sáng sớm đã phát điên rồi, chị ỷ lớn tuổi nên bắt nạt hai cậu nhóc đấy à?”
Ôn Thiên Ngưng phản pháo ngay:
“Cậu mới sáng ra đừng có kiếm chuyện được không? Tôi đây rõ ràng đang làm thí nghiệm.”
Tần Tư Dữ hỏi: “Thí nghiệm gì cơ?”
Ôn Thiên Ngưng: “Thí nghiệm xem có phải tuổi càng nhỏ, má càng mềm và cảm giác chạm vào càng thích không.”
Tần Tư Dữ: “Kết luận thì sao?”
Ôn Thiên Ngưng: “Tuổi tỉ lệ nghịch với độ mềm.”
Thẩm Tĩnh thuận miệng hỏi: “Vậy người nhỏ tuổi nhất trong chúng ta là ai? Có phải Tử Mặc không?”
“Tôi hai mươi rồi.” Cố Tử Mặc nói. “Người nhỏ nhất là Quý Mộ Ngôn.”
Tần Tư Dữ cười: “Chị muốn thử má của Quý Mộ Ngôn à?”
Ôn Thiên Ngưng nghĩ đến khí chất lạnh lùng của Quý Mộ Ngôn, liền tự biết khó mà động vào được, bèn lắc đầu: “Không cần đâu, nhìn thôi cũng biết là mềm rồi.”
Tần Tư Dữ: “Chị nhìn kiểu gì mà biết được?”
Ôn Thiên Ngưng không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: “Cậu thấy cậu ấy không mềm sao?”
Tần Tư Dữ cười khẽ, không trả lời.
Dù Quý Mộ Ngôn lạnh lùng, tính cách cứng rắn, dáng người lại gầy, nhìn qua không liên quan đến “mềm” chút nào.
Nhưng thực tế, đúng là rất mềm.Tần Tư Dữ cũng không tiện nói Quý Mộ Ngôn mềm ở đâu, chỉ khẽ nhắc: “Sáng sớm đứng trước cửa người ta mà bàn luận mềm hay không mềm, có thích hợp không?”
Lời vừa dứt, cửa phòng Quý Mộ Ngôn mở ra. Cậu xuất hiện, hỏi: “Mấy người đang nói gì mà mềm với không mềm?”
Ôn Thiên Ngưng: “…”
Cố Tử Mặc: “…”
Thẩm Tĩnh: “…”