Xem ra Chí Cường nói đúng, làm việc không thể nóng vội, phải nghĩ cách trước, rồi từ từ như dùng dùi đυ.c, gõ dần từng chút một.
Khi hai người vừa đi đến cổng khu tập thể, từ xa đã thấy Trưởng phòng nhân sự nhà máy—ông Liêu, cùng hai nhân viên trẻ bước ra từ khu tập thể số 16, vừa đi vừa nói gì đó, thỉnh thoảng lại lắc đầu thở dài.
Trưởng phòng Liêu mặc bộ đồ cán bộ bốn túi, tóc chải ngược gọn gàng, túi áo trước ngực còn kẹp hai cây bút máy. Bình thường trong nhà máy, ông ta luôn nhìn người bằng nửa con mắt.
Lưu Hồng Tinh theo phản xạ kéo tay Thanh Tuệ Tuệ: “Hôm nay gió lớn quá, chúng ta đi chậm một chút nhé. Hay là vào cửa hàng thực phẩm phụ mua ít hạt dưa đi, chị mời em.”
Thanh Tuệ Tuệ đầy vẻ nghi ngờ. Chị Hồng Tinh nổi tiếng là keo kiệt nhất ngõ Hạnh Hoa, chị ấy mà tự nguyện mời mình ăn hạt dưa sao?
Điều này càng chứng minh rõ hơn rằng chị ấy coi mình như người trong nhà. Vậy là mình sắp được ở bên anh Chí Cường rồi!
Phải nói rằng việc Lưu Hồng Tinh cố ý tránh Trưởng phòng Liêu là có lý do. Thực ra, tên thật của chị ta không phải là Lưu Hồng Tinh, mà là Lưu Hồng Hạnh. Hồi đó, cha của chị ta chạy nạn từ miền núi đến thành phố Thư.
Khi sắp chết đói thì được một bà già trong thành phố, thường gọi là bà Lưu, đem về nhà làm con rể nuôi. Cha chị ta không biết chữ, lại sinh liền ba cô con gái. Cái tên Hồng Hạnh của chị ta chỉ đơn giản là lấy theo phong cách đặt tên phổ biến ở làng quê: Mai, Vân, Hạnh.
Hồng Mai, Hồng Vân, đều là những cái tên hay. Nhưng đến lượt cô con gái thứ ba lại bị đặt tên là Hồng Hạnh... Chị ta đã bị bạn học và hàng xóm trêu chọc suốt nhiều năm vì cái tên này. Mấy năm trước, Lưu Hồng Hạnh đã tự mình hát bài “Sao đỏ lấp lánh” rồi đổi tên thành Lưu Hồng Tinh, cảm thấy tự tin hơn nhiều.
*Hồng Hạnh: trong câu hồng hạnh vượt tường, ý chỉ nɠɵạı ŧìиɧ
*Hồng Tinh là sao đỏ
Tuy nhiên, chính vì chị ta đã tự ý đổi tên mà trong một đợt thi tuyển công nhân dành riêng cho con em cán bộ công nhân viên, Trưởng phòng Liêu phát hiện tên thật và giấy tờ không khớp đã nghi ngờ chị ta giả mạo thân phận nên đã loại chị ta ra khỏi danh sách.
Đó là lần gần nhất trong đời chị ta có cơ hội chạm đến một công việc chính thức.
Từ đó, chị ta thực sự căm ghét Trưởng phòng Liêu, nhưng lại không làm được gì ông, chỉ có thể cố gắng tránh mặt.
Mãi đến khi hai người ăn xong hai túi hạt dưa, họ mới cùng nhau bước vào khu tập thể.
Nhà họ Lưu cũng sống ở khu tập thể số 16, nhưng nhà họ ở hai căn nhà trong dãy nhà phía trước, chỉ rộng khoảng 20 mét vuông. Ngày thường, tiếng cửa mở ra đóng vào liên tục, rất ồn ào, không giống như nhà họ Thanh ở khu nhà chính. Không chỉ yên tĩnh, xà nhà còn được thiết kế cao hơn, cửa sổ mở trước sau, chính là vị trí lưng dựa hướng bắc, ngoảnh nhìn hướng nam, bếp và nhà vệ sinh cũng sáng sủa hơn.
Trước đây, cả gia đình nhà họ Thanh đều là công nhân nhà máy thép, tất nhiên được chia hai căn nhà tốt nhất trong nhà chính của khu tập thể, rộng hơn 60 mét vuông. Ba người phụ nữ ở trong đó mà vẫn có thể đá bóng được!
Lưu Hồng Tinh mơ ước có thể sống trong một căn nhà lớn như vậy. Vừa bước vào, ánh mắt chị ta liền không rời khỏi từng góc của căn nhà.
“Mẹ, cô út con đâu rồi?”
Lâm Tố Phân đang giơ một bức tranh phong cảnh lên xem xét: “Ở ngoài sân thì phải, không biết đang giặt rửa cái gì.”
Đúng lúc, chuyện này phải được làm rõ ràng ngay ngoài sân, trước mặt tất cả hàng xóm trong khu tập thể, để mọi người cùng làm chứng và đánh giá Thanh Tuệ Tuệ cô đã chịu bao nhiêu áp lực và cũng để chứng minh rằng cô ta không phải là loại người vừa cha mất đã đuổi cô út đi.
Ừm, tất cả những gì cô ta làm, đều là vì muốn tốt cho cô út mà thôi.