Có thể Lý Tu Năng không để tâm lắm, dù sao việc đọc sách nhiều khiến mắt khô là bình thường, hơn nữa Thanh Âm cũng chỉ là học sinh, đâu phải bác sĩ.
“Thầy tin em đi, thầy nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra được không ạ.”
Thanh Âm thầm nghĩ trong lòng, trước tiên cứ báo cho thầy ấy biết. Mấy ngày nữa, khi đến lấy giấy chứng nhận, nếu thầy ấy vẫn chưa đi khám, cô sẽ tìm cách chữa trị cho thầy ấy. Với kinh nghiệm theo ông nội hành nghề y nhiều năm, cô chắc chắn rằng gan của thầy Lý có vấn đề.
Xét thấy thầy ấy còn trẻ, lại không có thói quen sinh hoạt xấu, chắc cũng không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Cô cũng muốn trực tiếp bắt mạch và kê đơn ngay, nhưng liệu thầy Lý có tin không?
Nhưng cô lại quên mất rằng, nhà họ Thanh vốn là một gia đình hành nghề Trung y vô cùng có tiếng trong ngành!
Không ngờ, Lý Tu Năng lại rất cảm kích và đồng ý ngay: “Cảm ơn em, Thanh Âm. Hôm nào thầy sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Thầy nghe nói em thường theo cha em học tập, thật ra em cũng biết chữa bệnh đúng không?”
Thanh Âm: “???” Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Cô vốn đang lo sau này làm thế nào để dần dần bộc lộ y thuật và kinh nghiệm của mình mà không bị người ta bắt về nghiên cứu.
“Cha em y thuật cao minh, người ở khu này ai cũng biết. Em theo học ông chắc cũng học được không ít.”
Trong đầu Thanh Âm hiện lên nhiều hình ảnh: Một cụ già tóc bạc trắng đang xem bệnh, còn một bé gái đáng yêu thì đứng bên cạnh đếm sợi tóc của bệnh nhân để chơi. Khi cụ già bốc thuốc, bé gái ấy lại chạy lon ton theo sau, lén nếm thử một chút, rồi nhăn mặt vì đắng mà lè lưỡi…
Thực chất nguyên chủ đi theo ông Thanh chỉ là để chơi mà thôi.
“Xin lỗi, thầy không nên nhắc đến. Em về nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Thanh Âm bừng tỉnh, chào tạm biệt thầy Lý, rồi vui vẻ đạp xe rời khỏi trường.
Ở một nơi khác, tại phòng tuyên truyền của nhà máy thép Thư Thành, Thanh Tuệ Tuệ vừa chuẩn bị tan làm thì bỗng một nam một nữ bước vào.
Người đàn ông dáng người trung bình, lông mày rậm, mắt to, mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng. Anh ta trông rất lịch lãm, mặc bộ đồ công nhân màu xanh được ủi phẳng phiu, đeo kính, cười rất ôn hòa.
Thanh Tuệ Tuệ đỏ mặt: “Anh Chí Cường. Chị Hồng Tinh cũng đến đây ạ?”
“Chỉ có cậu ta được đến, còn tôi thì không được sao?”
Khuôn mặt của Thanh Tuệ Tuệ lập tức đỏ bừng như quả cà chua chín, cả người xoay vặn như một sợi dây thừng lớn.
“Hai người cứ nói chuyện nhé. Tôi còn việc ở phân xưởng, đi trước đây.”
Lưu Chí Cường ừa đi khỏi, Lưu Hồng Tinh đã ghé sát vào khoác lấy tay Thanh Tuệ Tuệ, nói: “Em đó, nó không đến tìm em thì em cũng không định đi tìm nó à?”
“Mọi người đang nhìn mà.”
“Sợ gì chứ? Không lẽ người khác được xây dựng tình hữu nghị cách mạng sâu sắc mà em lại không được?” Lưu Hồng Tinh cười khẩy một tiếng, rồi ngáp dài, xoa mắt.
“Chị Hồng Tinh sao thế? Tối qua chị không ngủ được à?”
“Haiz, đừng nhắc nữa. Đi, chúng ta vào nhà vệ sinh nói chuyện.” Dù ở thời đại nào, nhà vệ sinh cũng là nơi trò chuyện lý tưởng nhất.
Nhà vệ sinh trong nhà máy sạch sẽ hơn nhiều so với nhà vệ sinh công cộng trong ngõ, khu vực nam và nữ còn được ngăn cách bởi một bức tường rất dày. Hai người chọn chỗ tận trong cùng, mỗi khi có người bước vào thì im lặng, đợi người đó đi rồi mới tiếp tục nói chuyện, quả thật không ai để ý rằng trong nhà vệ sinh có hai người đang buôn dưa.
“Hôm qua văn phòng thanh niên trí thức lại gửi thông báo, yêu cầu phải cử một người đi. Chí Cường là sinh viên đại học thì chắc chắn không thể đi được, chị cả và chị hai đều đã lập gia đình, chỉ còn chị thôi, chị lo lắng quá.”
“Chị cũng đáng thương. Nếu như có công việc ổn định thì chị đã không phải lo chuyện bị bắt xuống nông thôn nữa rồi. Chúng ta chơi thân từ nhỏ, nên chị mới dám tâm sự chuyện này với em. Trước mặt người khác thì chị không dám nói đâu.” Một tràng dài tâm sự tuôn ra từ miệng Lưu Hồng Tinh.
Mười phút sau, khuôn mặt Thanh Tuệ Tuệ ánh lên sự xúc động, toàn bộ gương mặt đỏ rực lên một cách không bình thường: “Chị Hồng Tinh, em không biết gần đây chị lại buồn phiền đến vậy. Nếu biết trước, em đã giúp chị rồi.”
Lưu Hồng Tinh cười gượng: “Giúp thế nào đây? Cha em vừa xảy ra chuyện…”