Hoàng hậu Syo nhẹ nhàng vuốt ve họa tiết trên khung gương và nói với giọng dịu dàng: “Thật kỳ diệu, ngươi còn có thể hóa thành người.”
Do vừa hút thuốc lá, giọng bà ta hơi khàn, pha chút gợi cảm và dịu dàng như đang cưng nựng một báu vật yêu quý...
“Lẽ ra ta nên hỏi thêm Wayne Lesson về ngoại hình con người của ngươi.”
“Cao hay thấp, béo hay gầy, thật đáng mong đợi…”
Hương thơm dễ chịu tỏa khắp phòng ngủ hoàng cung. Khi đồng hồ treo tường điểm 6 giờ, ánh chiều tà ngoài cửa sổ đã khuất sau chân trời.
Hoàng hậu Syo cẩn thận đặt tấm gương thần lên giá đỡ bằng pha lê và hồng ngọc như vừa có được báu vật quý giá nhất, ánh mắt không rời khỏi tấm gương toàn tri này.
Từ khi biết về sự tồn tại của gương thần, bà ta đã luôn mong chờ ngày này. Và Wayne Lesson cũng không phụ lòng mong đợi của bà ta, đã mang tấm gương về hoàng cung thành công.
Theo lời kể của Wayne Lesson, hoàng hậu Syo đoán rằng hình người của gương thần chỉ xuất hiện vào buổi tối.
Và bây giờ đúng là thời điểm phù hợp.
Nghĩ vậy, bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay lại nhìn gương thần, dịu dàng cất tiếng: “Bé yêu à, ta có thể gặp ngươi không?”
Giọng bà ta rõ ràng rất dịu dàng, nhưng trong đáy mắt xanh vẫn ẩn chứa sự không thể từ chối.
Shelir đang ở trong gương không có ý định giả vờ bí ẩn trước mặt hoàng hậu Syo.
Nếu không có gì bất ngờ, cậu sẽ ở lại hoàng cung một thời gian.
Trong thời gian này, có sự cho phép của hoàng hậu Syo - người cai trị tối cao, mọi việc Shelir làm sẽ thuận tiện hơn, dù là đi đâu hay làm gì.
Điều kiện tiên quyết để có được sự cho phép là cậu phải giao tiếp với hoàng hậu trước.
Vì vậy sau khi xác nhận trong cung điện chỉ có hoàng hậu Syo và nữ hiệp sĩ kia, không có người thứ ba, Shelir không chần chừ mà trực tiếp bước ra khỏi gương, hiện hình trước mặt hoàng hậu Syo.
Đồng tử của hoàng hậu Syo co thắt lại trong chốc lát.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi thấy chàng trai tóc đen gần như đột ngột xuất hiện trước mặt, nội tâm bà ta vẫn bị chấn động và xúc động không nhỏ.
Đôi mắt xanh biếc của bà ta mở to không tự chủ, dừng lại trên khuôn mặt đối phương, một lúc lâu không nói nên lời.
Bà ta đã từng tưởng tượng về hình dáng người của gương thần.
Nghĩ rằng có lẽ đó sẽ là hình ảnh của một cụ già đầy trí tuệ, khuôn mặt có vài nếp nhăn, cằm để râu dài bạc trắng, mặc áo choàng cổ xưa phức tạp, vai khoác áo choàng khắc chú thuật hắc ma pháp.
Tuy nhiên thực tế lại hoàn toàn không giống với những gì bà ta tưởng tượng.
Chỉ xét về ngoại hình, hình người của gương thần này quá đẹp.
Vẻ đẹp này không thuần túy là sự lộng lẫy, cũng không thuần túy là sự lạnh lùng, mà là một sự phóng khoáng hỗn độn, vừa chính vừa tà.
Có chút quỷ dị, bí ẩn nhưng cũng mang theo sự cám dỗ khiến người ta muốn khám phá.
Khiến người ta nhìn thấy rồi khó có thể rời mắt.
Từ nhỏ Syo đã rất hiếu thắng, bà không thể chịu được việc có ai đó đẹp hơn mình, việc theo đuổi vẻ đẹp cũng đã đến mức ám ảnh. Nhưng chàng trai tóc đen trước mắt này lại không khiến bà ta nảy sinh chút ghen tị nào.
Thậm chí trong lòng bà ta còn nảy sinh một loại ham muốn chiếm hữu.
Mà họ mới chỉ gặp nhau lần đầu.
Ánh mắt hoàng hậu Syo khẽ lóe, đè nén sự kinh ngạc trong lòng.
Lúc này, Shelir khẽ mỉm cười, chủ động bước lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay hoàng hậu Syo.
Trong khoảnh khắc đó, đầu ngón tay hoàng hậu Syo khẽ run.
Bà ta đang lo lắng.
Vì sự tiếp xúc với đối phương.
Đối với bà ta, đây thực sự là một trải nghiệm hiếm có.
Vẻ mặt hoàng hậu Syo có chút khó hiểu.
Giây tiếp theo, Shelir đã cúi người xuống, qua lớp găng tay màu đen vàng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lịch thiệp lên mu bàn tay hoàng hậu.
“Hoàng hậu xinh đẹp, rất vui được gặp người.”
Giọng cậu bình tĩnh và trong trẻo, điệu bộ uyển chuyển khiến giọng nói vốn đã từ tính càng thêm phần quyến rũ.
Hoàng hậu Syo khẽ mím môi, dù đây chỉ là nghi thức hôn tay bình thường nhất, lời chào hỏi bình thường nhất, nhưng bà ta lại có cảm giác như mu bàn tay và tai đều bị bỏng nhẹ.
Vì cảm giác nhẹ nhàng mà đôi môi của đối phương để lại trên mu bàn tay bà ta.
Cũng vì giọng nói du dương đầy cuốn hút của đối phương.
Bà ta cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay vừa được chàng trai tóc đen hôn, cảm giác trong khoảnh khắc đó mềm mại pha lẫn chút lạnh lẽo, khiến bà ta nhớ rất rõ.
Tuy nhiên, sự xáo động ngoài dự kiến này không khiến hoàng hậu Syo quên đi mục đích của mình. Bà ta khẽ động mí mắt, lại nhìn về phía Shelir: “Nếu bây giờ ta hỏi ngươi câu hỏi, ngươi có trả lời không?”
Nghe vậy, Shelir khẽ cười: “Điều đó phụ thuộc vào việc người hỏi câu hỏi gì.” Cậu nói với hàm ý sâu xa, hàng mi dài phủ một tầng bóng râm sâu thẳm lên đồng tử màu vàng.
Hoàng hậu Syo trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi: “Ngoài gương thần ra, ngươi còn có tên gọi nào khác không?”
Shelir đáp: “Người có thể gọi thần là Shelir.”
Hoàng hậu Syo lại hỏi tiếp: “Ta thích màu gì nhất?”
“Màu vàng.” Shelir nhìn mái tóc vàng xoăn đẹp đẽ của hoàng hậu Syo: “Chẳng hạn như màu vàng của mái tóc người, chẳng hạn như…”
Cậu khẽ dừng lại, nháy mắt với hoàng hậu Syo: “Chẳng hạn như màu đôi mắt của thần.”
Hoàng hậu Syo khẽ tránh ánh mắt của Shelir, hỏi lần thứ ba: “Vua nước Alilan đã lập kế hoạch tẩy chay thương mại lương thực với nước Bretlinton chưa?”
Câu hỏi lần này rõ ràng không bình thường và hằng ngày như hai câu hỏi trước.