Xuyên Thành Gương Thần Toàn Trí Toàn Năng

Chương 26

Ông ta lau chùi rất cẩn thận, động tác chậm rãi và tỉ mỉ, không bỏ sót từng khớp xương từng tấc da nào, cho đến khi thấy hài lòng mới dừng lại, nhìn Erwes nói tiếp: “Ngươi sẽ không làm ta thất vọng nữa đúng không?”

Erwes gật đầu lia lịa, lập tức cam đoan: “Thưa điện hạ, xin hãy tin tưởng thần một lần nữa.”

Người đàn ông nghe vậy, khẽ nhướng mắt sau cặp kính: “Ta mong chờ tin tốt từ ngươi.”

Vì giờ không thể giành lại gương thần từ tay Wayne Lesson, nên chỉ còn cách chờ gương thần được đưa đến kinh đô Bretlinton rồi mới hành động.

Có lẽ gương thần ở bên cạnh hoàng hậu sẽ dễ đoạt lại hơn là ở chỗ Wayne Lesson.

Ông ta nhìn Erwes, trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo sâu thẳm lóe lên tia điên cuồng bị kìm nén: “Ngươi biết đấy, có được rồi mất đi, đó là điều ta không thể chiuk được.”

Ông ta từng có được gương thần, từng hỏi gương thần câu hỏi, nhưng gương thần chỉ kịp giải đáp một thắc mắc thì vì nhiều lý do mà thất lạc.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Erwes, áp lực vô hình ập đến: “Erwes, lần này, ngươi không được thất bại.”

Erwes rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Nhìn ánh mắt vừa ôn hòa vừa ẩn chứa sự cứng rắn của người đàn ông, Erwes cắn răng, cuối cùng vẫn chắp tay trước ngực.

Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi nói: “Dưới sự chứng giám của Thần Quang Minh, ta - Erwes xin thề bằng sinh mạng, nhất định sẽ mang gương thần về cho điện hạ Arnold. Nếu không làm được, máu thịt ta sẽ bị ác ma nuốt chửng, linh hồn ta sẽ hóa tro rơi xuống vực thẳm của cái chết, ta sẽ không bao giờ được đầu thai, mãi mãi chịu nỗi đau của lửa thiêu đốt, của rút xương lột da.”

Arnold khẽ cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, sau đó cúi xuống nhìn Erwes đang như mất hồn sau lời thề, môi mỏng khẽ động, nói đầy yêu thương: “Kính trọng sinh mệnh, kính trọng Thần Quang Minh.”

Ông ta đặt chiếc khăn tay trắng lên vai Erwes: “Lau đi, máu trên mặt trông thật xấu xí.”

Erwes hoàn hồn, khó khăn thốt ra mấy chữ: “Đa... đa tạ điện hạ.”

Arnold liếc nhìn hắn rồi quay người đi về phía xe ngựa.

Một phút sau, cỗ xe ngựa phủ nhung tím từ từ lăn bánh, tiếng vó ngựa hòa với tiếng chuông đồng dần xa khuất trong tai Erwes.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Shelir đang ở trong gương thở dài đầy ẩn ý: “Tiểu Hắc, năm nay Học viện Thánh Ân Rhea chắc sẽ rất náo nhiệt.”

Con quạ mập đậu trên vai Shelir, nghiêng cái đầu đen nhánh hỏi: [Cậu định giả làm học sinh để xem náo nhiệt à?] Rõ ràng nó nhớ đến câu trả lời của Shelir với nhân viên tiệm bánh ngọt ở thị trấn Werner lần trước.

Shelir dùng đầu ngón tay chọc đầu nó, không sửa lại câu nói của hệ thống rằng cậu không chỉ muốn xem náo nhiệt, chỉ hỏi lại mang tính đùa cợt về nửa câu đầu về việc giả làm học sinh: “Làm gì có học sinh chỉ có thể ra ngoài vào buổi tối?”

Với giới hạn không thể xuất hiện trước khi mặt trời lặn, so với học sinh, rõ ràng một thân phận khác sẽ hợp lý hơn.

Đó chính là làm giáo viên chiêm tinh học thuê ngoài của học viện.

Học viện Thánh Ân Rhea toàn là những người được thần phù hộ, thân phận giáo viên này sẽ rất có ích cho việc nâng cao năng lực của cậu với tư cách là gương thần.

Tất nhiên, đến lúc đó để thân phận hợp lý hơn, cần phải có sự cho phép đặc biệt của hoàng hậu.

Nghĩ đến đây, Shelir nhìn ra ngoài qua tấm gương trong không gian.

Theo tốc độ di chuyển hiện tại của Wayn Lesson, chỉ cần hai ngày nữa là có thể đến kinh thành.

Và thực tế cũng đúng như Shelir dự đoán, đủ bốn mươi tám tiếng sau, Wayne Lesson đã đúng giờ vào được kinh thành Bretlinton.

Thế giới khác mà Shelir đầu thai vào được chia thành ba phần lớn.

Phần thứ nhất là Đại lục Lan Âu, là nơi sinh sống của loài người cuồng tín với Thần Quang Minh, cũng là phần có diện tích lớn nhất trong ba phần.

Toàn bộ Đại lục Lan Âu có tổng cộng ba quốc gia, đó là Bretlinton, Alilan và Isea, ba nước hình thành thế chân vạc kiềm chế lẫn nhau.

Hai phần còn lại lần lượt là hải vực Thâm Lam Chi Hải và Rừng Vô Vọng bị công dân Đại lục Lan Âu gọi là Vùng Đất Cấm Chết Chóc.

Rừng Vô Vọng có diện tích nhỏ nhất trong ba phần, nằm giữa Đại lục Lan Âu và Thâm Lam Chi Hải.

Theo truyền thuyết của loài người, trong Rừng Vô Vọng có tiên tộc có tai nhọn và cánh, có rồng có cánh khổng lồ phun ra lửa, cũng có người thú hung bạo chỉ biết săn gϊếŧ.

Vì có sự tồn tại của hai loài sau, người sống ở Đại lục Lan Âu không muốn bước chân vào Rừng Vô Vọng.

Trong mắt họ, Rừng Vô Vọng là vùng đất nguy hiểm, chỉ cần đến gần đã bị khí độc chết chóc và mục nát xâm nhập.

Từng có những người được thần phù hộ không tin vào điều này muốn đi thám hiểm, nhưng kết quả cuối cùng, không một ai có thể sống sót.

Dù đôi khi có một hai người may mắn được Thần Quang Minh che chở thoát được, khi trở về cũng thiếu tay cụt chân, có người thậm chí bị mắc chứng ngốc nghếch.

Người được thần phù hộ còn vậy, người bình thường thì đi không trở lại.

Dần dà, Rừng Vô Vọng trong lòng công dân Đại lục Lan Âu trở thành vực thẳm của cái chết không thể đến gần nhất. Vùng ngoại ô của Vô Vọng Hư cũng đương nhiên trở thành nơi đày ải.

Một số tội phạm cực kỳ tàn ác nhưng vì nhiều lý do không thể bị tử hình sẽ bị đưa đến đây tự sinh tự diệt.

Cũng vì Rừng Vô Vọng nằm đúng giữa các phần, nên mặt bên kia của nó là Thâm Lam Chi Hải cũng được phủ một lớp màu sắc bí ẩn.

Theo truyền thuyết trong Thâm Lam Chi Hải có yêu tinh biển chỉ cần dùng tiếng hát đã có thể mê hoặc tâm trí con người, họ có hình dạng nửa người nửa cá.

Những yêu tinh biển này sống trong vương quốc dưới đáy biển mênh mông, nơi đó có nguồn tài nguyên phong phú hơn nhiều so với toàn bộ Đại lục Lan Âu.

Tất nhiên, những điều này trong lòng công dân Đại lục Lan Âu chỉ là truyền thuyết, không có bằng chứng thực tế.