Xuyên Thành Gương Thần Toàn Trí Toàn Năng

Chương 5

Dưới sự chỉ đạo của vị hoàng hậu này, hai người con của cố quốc vương để lại, mặc dù là hoàng tử và công chúa, nhưng lại sống cuộc sống bị ghẻ lạnh, còn không bằng người hầu.

Và ba tháng nữa sẽ là lễ trưởng thành của hoàng tử và công chúa.

Theo tính cách của hoàng hậu, chắc chắn bà ta sẽ không để hoàng tử có quyền kế vị sống đến ngày trưởng thành, càng không để công chúa xinh đẹp hơn mình tồn tại trên đời này.

Còn về kẻ hành đao này, không ngoài dự đoán, chính là vị hiệp sĩ bóng đêm Wayne Leeson chỉ thực hiện theo mệnh lệnh của hoàng hậu, lòng dạ sắt đá đang đứng trước mặt.

Nghĩ đến thân phận bí mật khác không ai biết của Wayne Leeson, tâm trạng của Shelir có phần vi diệu.

“Tiểu Hắc, ngươi nói xem tại sao ta lại trở thành gương thần, mà không phải là Thần Quang Minh?”

“Shelir à, gương thần cũng có thể trở nên rất mạnh mẽ đấy, chỉ cần khả năng của cậu đạt đến đỉnh cao, cũng có thể sánh ngang với Thần Quang Minh!”

“Ngươi lại bắt đầu vẽ bánh cho ta rồi.” Shelir khẽ tặc lưỡi.

“Không có, không phải vậy, đừng nói bậy.” Hệ thống vội vàng phủ nhận ba lần: “Cậu biết đấy, hệ thống không bao giờ nói dối cậu.”

“Ồ.” Shelir chậm rãi đáp lại một tiếng, rồi lại chuyển sự chú ý về phía Wayne Leeson.

Trong lúc Borsch đang lo lắng bất an chờ đợi, Wayne Leeson nói thẳng: “Nửa tháng trước ngươi mua một chiếc gương từ tay thương nhân du mục, hoàng hậu rất quan tâm đến nó.”

Giọng anh ta lạnh nhạt, là giọng trầm thấp, trong ngữ điệu hầu như không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Borsch thầm giật mình, ánh mắt lóe lên một cái, nhanh chóng nhận ra mục đích của vị đại nhân này.

Ông ta vô thức sờ vào túi áo khoác của mình.

Qua lớp vải áo, đầu ngón tay ông ta chạm vào khung gương cứng có khắc những ký tự phù văn.

Borsch không rõ rốt cuộc là tên khốn nào đã tiết lộ tin tức về việc ông ta sở hữu gương thần, giờ Wayne Leeson đã đứng trước mặt ông ta, điều này có nghĩa là ông ta phải giao nộp gương thần.

Mặc dù trong lòng Borsch rất tiếc nuối, cũng rất không muốn giao nộp gương thần, nhưng so với chiếc gương có chút tà khí này, rõ ràng mạng sống của mình quan trọng hơn.

Hơn nữa, Borsch rất rõ, bản thân mình hoàn toàn không có quyền từ chối.

Ông ta vốn là người rất biết thời thế, biết trong tình huống nào nên đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất. Vì thế ngay lập tức, Borsch lấy gương thần ra khỏi túi, cung kính dâng lên trước mặt Wayne Leeson bằng cả hai tay: “Thưa đại nhân, đây chính là gương thần.”

Wayne Leeson nhận lấy chiếc gương từ tay Borsch, thông qua các hoa văn biểu tượng trên khung gương, xác nhận chiếc gương này giống với bản vẽ.

“Về phần thù lao cho chiếc gương thần này, Jayke sẽ đưa cho ngươi.”

“Jayke...?” Borsch mất một lúc mới nhớ ra đó là tên của tên tôi tớ hèn mọn trong chuồng ngựa.