Ike Hioso nhớ rõ mình đã xem tờ lịch trước khi rời khỏi phòng bệnh, hôm nay là thứ ba: "Ngày mai là thứ tư."
Fukuyama Shiaki sửa lại, nói: "Khụ... Ngày mai là thứ sáu."
Ike Hioso im lặng, phải cố gắng kiềm chế cơn tức giận, suýt nữa là xốc cả cái bàn lên.
Hôm nay là thứ ba, ngày mai lại là thứ sáu? Tuyệt vời, anh đã biết ngay đây là câu hỏi không thể trả lời!
Xem ra, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi nơi này được nữa. Cảm giác thời gian ở đây không bình thường, nhưng mọi người xung quanh lại coi là chuyện hết sức tự nhiên. Anh trở thành người dị biệt trong cái thế giới này, trở thành bệnh nhân tâm thần!
Có lẽ đây cũng là cảm giác của rất nhiều bệnh nhân tâm thần.
Càng khiến anh bực bội là cái chậu cây mọng nước trên bàn, lại lên tiếng với giọng không hài lòng: "Thật khó chịu, thật khó chịu, tôi muốn uống nước, thật khó chịu…"
"Thứ sáu à, tôi biết rồi." – Ike Hioso nhìn thẳng, vẻ mặt không quan tâm.
Lần trước chính vì cái cây mọng nước này làm anh phân tâm, khiến Fukuyama Shiaki phát hiện, hỏi anh đang nhìn thấy gì hay nghe thấy điều gì.
Cái bác sĩ tâm lý này thật phiền phức.
Anh không hiểu sao mình lại có thể nghe thấy tiếng của cây cối và động vật. Lúc đầu, anh còn tưởng mình bị ảo giác, là bệnh nhân thực sự nhìn thấy những thứ này.
Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng 30 phút rồi kết thúc.
……
Trợ lý bác sĩ là một nữ nhân trẻ tuổi, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Ike tiên sinh là bệnh nhân hồi phục rất tốt, từ lúc nhập viện đến nay đều rất phối hợp điều trị. Hai nhân cách của anh ấy giao tiếp qua những ghi chú viết tay, hình như không còn ảo giác nữa, mọi thứ có vẻ ngày càng ổn.”
Fukuyama Shiaki nhíu mày, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Cô không hiểu, anh ấy thực sự rất thông minh…”
“A?” – Nữ trợ lý không hiểu.
“Cô đã xem kỹ báo cáo chuẩn đoán của anh ấy chưa?” – Fukuyama Shiaki mở một tập hồ sơ trong ngăn kéo, chỉ vào kết quả chuẩn đoán và nói: “Anh ấy bị chứng nhân cách phân liệt, hai nhân cách đều gặp phải vấn đề về cảm xúc, một nhân cách trầm cảm nặng, có biểu hiện cưỡng bức và khuynh hướng tự sát. Một nhân cách khác lại có ảo giác, hoang tưởng và rối loạn cảm giác thời gian…”
Nữ trợ lý gật đầu nói: “Đúng, bệnh tình điển hình của nhân cách phân liệt.”
“Chứng nhân cách phân liệt là một bệnh lý cực kỳ phức tạp, yêu cầu điều trị dài hạn. Hiện tại nhìn vào, có vẻ như cả hai nhân cách của anh ấy đều nhận thức được sự tồn tại của đối phương và giao tiếp với nhau, nhưng cần phải chú ý đến hành vi hàng ngày của anh ấy. Bệnh nhân mắc chứng nhân cách phân liệt thường có biểu hiện cực kỳ lạnh nhạt, tình cảm với người xung quanh cũng rất hạn chế.” – Fukuyama Shiaki tiếp tục: “Từ điều này mà xét, anh ấy vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục. Gần đây, nhân cách hoang tưởng đang chiếm giữ cơ thể anh ấy phải không? Anh ấy thực sự rất thông minh, anh ấy đã nhận thức được bệnh tình của mình, nhưng thực tế lại không thừa nhận mình mắc bệnh và đang ngụy trang, che giấu. Nhân cách này của anh ấy… thực sự rất thông minh, rất xảo quyệt. Lúc nhân cách này nổi lên, anh ấy còn có phản xạ rất nhanh, nhưng hồ sơ về cuộc đời anh ấy lại không cho thấy anh ấy được huấn luyện kiểu này.”