[Tin buồn, cảnh máu me đầu tiên đã xuất hiện.]
[Ít nhất ở cùng tầng với Dương Bồi còn sống thêm được một lúc, cần gì phải vội vã tìm đến cái chết.]
[Người mới quả là người mới, thật xui xẻo, tham gia vào một dự án toàn người mới.]
[Đừng bi quan thế, cũng là người mới, tôi thấy người mới kia khá ổn đấy chứ.]
[Làm gì có chuyện “khá ổn” có thể tóm tắt được, phải là kẻ quái gở nào mới có thể tra Baidu trong không gian dừng thời gian chứ.]
[Chứ sao? Không tra Baidu thì tra Google à?]
[? Nhất định phải cãi tôi sao?]
[Các bạn đừng đánh nhau nữa, đánh kiểu này không chết người đâu.]
[Quản trị viên xin hãy cấm những người đang cãi nhau. Vừa rồi tôi sợ chết khϊếp, tưởng bác sĩ nhìn Tiểu Áo một cái là muốn gϊếŧ luôn cậu ấy.]
[Tiểu Áo là ai, cái thằng trắng trẻo đó à? Giờ gọi thân mật thế rồi lát nữa bị Dương Bồi gϊếŧ đừng có khóc nhé, nói nữa đi, một không gian cấp E làm gì có quản trị viên cho bác.]
[Hừ, không có quản trị viên thì tự giác giữ miệng sạch sẽ đi, người ta hai lần gặp cơ chế chết chóc đều thoát thân an toàn đấy.]
[Anh ta chỉ may mắn thoát được hai lần thôi, có gì mà đắc ý.]
[Có ghê tởm không hả, ông đắc ý cái gì chứ. Dương Bồi là người thế nào, hôm nay ở đây vui mừng trên nỗi đau của người khác, cẩn thận ngày mai sẽ thấy mình bị phân vào dự án thám hiểm đấy.]
...
Trong màn hình, bác sĩ Phương đứng tại chỗ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai y tá mặc đồng phục y tá đứng sau lưng anh ta, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào vũng máu của Trần Phi.
“Hai người đưa bệnh nhân lên phòng bệnh.” Bác sĩ Phương cúi xuống nhặt tờ giấy nhập viện rơi vãi trên đất, huơ huơ, vòng tay bệnh án của Trần Phi bay ra, anh ta bắt lấy vòng tay này, phân biệt chữ viết trên đó.
“Ừm... Khoa ngoại tổng quát 703, giường số 2, bệnh nhân có vết thương hở, cẩn thận khi khiêng cáng.”
Hai y tá mới luyến tiếc dời ánh mắt khỏi người Trần Phi.
Trên màn hình, giữa cuộc cãi vã ồn ào, lác đác có vài bình luận thảo luận về nội dung thám hiểm:
[Hóa ra không chết...]
[Tôi tưởng là gϊếŧ ngay từ đầu chứ, có vẻ quy tắc của không gian cấp E thực sự có cơ hội sống sót nhất định.]
[Sống cái gì, với tình trạng của anh ta thế này, sống hay chết cũng chẳng khác gì nhau.]
[Cũng đúng.]
Trái ngược với bầu không khí sôi nổi của các bình luận là sự im lặng trong đại sảnh, mùi tanh của máu không ngừng lan tỏa trong sảnh thang máy không lớn lắm này, các thành viên khác vừa chứng kiến một cảnh tượng thảm khốc, tránh xa hai y tá này, thậm chí không dám nhìn.
Cô gái tóc ngắn khoa Ung bướu cổ họng thắt lại, hai tay bịt chặt miệng, sợ rằng chỉ cần lơ đãng một chút sẽ nôn ra ở đây.
Những người khác phản ứng không lớn như cô ta, nhưng cũng có thể thấy rõ sắc mặt không tốt.
Bạch Tẫn Thuật không muốn nổi bật quá giữa đám đông, sau khi Trần Phi ngã xuống, cậu đã đứng trở lại vị trí ban đầu, lui về bên cạnh Lỗ Trường Phong.
Tuy nhiên, cái gọi là kín đáo này cũng chẳng kín đáo gì cho cam.
Thấy cô gái tóc ngắn sắc mặt không tốt, chàng trai tóc dài lập tức lùi ra khỏi đám đông, sợ rằng cô ta nôn lên quần áo mình, mức độ ghê tởm có thể thấy rõ.
Vị bác sĩ vừa mới ra tay với Trần Phi giờ đây hoàn toàn không thể nhìn ra vẻ quái dị và cứng nhắc của vài giây trước, đang bình tĩnh cùng hai y tá nhặt ruột của Trần Phi rơi vãi khắp nơi, nhét vào trong da thịt gã.
Tờ giấy nhập viện cùng với sổ bệnh án và vòng tay bệnh viện của Trần Phi cũng được anh ta nhặt lên, cất vào tập hồ sơ bệnh án trên tay.
Sau đó, Trần Phi bị hai y tá ném lên xe cáng, phần eo vốn đã không còn nhiều da thịt nối liền lại bị xé rách thêm một đoạn, khiến biểu cảm trên mặt gã càng thêm méo mó, trông có vẻ như sắp ngất đi vì kiệt sức.
Nhưng dù vậy, gã vẫn cố gắng dùng hơi thở cuối cùng nhìn chằm chằm vào Bạch Tẫn Thuật, ánh mắt đầy căm hận.