Không gian nồng nặc mùi giấm.
Đào Đào len lén nhìn Trình Quý Hằng. Tuy hắn không nói một câu nhưng vẻ mặt hờn dỗi như muốn nói “Anh đang ghen, buồn lòng, bị tổn thương. Qua đây dỗ anh mau.”
Đào Đào cảm thấy bất lực, nhưng vẫn phải dỗ dành: “Chỉ là ảnh chụp hồi nhỏ thôi, đó không có nghĩa là gì cả.”
Trình Quý Hằng khẽ gật đầu. Hắn hơi cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng: “Anh biết, anh hiểu.” Hắn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa áy náy, chân thành nói: “Em không cần phải giải thích nhiều như vậy. Em không làm gì sai. Đều là lỗi của anh, anh không biết kiềm chế cảm xúc của mình, không liên quan gì đến em.”
Nhìn bộ dạng đáng thương và tủi thân của hắn, Đào Đào chợt mủi lòng. Trước mặt cô hắn không khác gì một chú thỏ trắng yếu đuối bị thương.
Ban đầu cô chỉ lo làm thế nào để xoa dịu cơn ghen của hắn, cho nên vốn không nghĩ chuyện này nghiêm trọng đến vậy. Bây giờ cô lại thấy rất có lỗi với chồng mình. Cô tự trách và áy náy, cảm thấy mình đã gây cho hắn tổn thương rất lớn về mặt tinh thần.
Cô nên bù đắp cho hắn mới phải.
Nghĩ thế, cô đặt máy tính bảng trong tay lên bàn, nói với con gái: “Bánh Sữa Nhỏ, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ nhé.”
Con bé không muốn tắm, nó muốn chơi thêm một lúc nữa, “Con không có buồn ngủ nha.”
Lần này Đào Đào không chiều theo ý con, “Tắm xong sẽ thấy buồn ngủ.” Để dụ con, cô hứa hẹn: “Nếu con ngủ sớm ngày mai ba mẹ sẽ đưa con đi chơi.”
Bánh Sữa Nhỏ nghe vậy rất thích, “Dạ được.”
Trước khi bế con đi tắm, Đào Đào cố tình nói với Trình Quý Hằng: “Lát nữa em cũng tắm.”
Một câu nói đầy khiêu gợi.
Trình Quý Hằng vẫn ngồi yên trên sô pha, đứng đắn và điềm đạm gật đầu: "Ừm."
Cửa phòng tắm vừa đóng hắn liền đứng dậy, vội vàng đi vào phòng ngủ, nhanh chóng mở vali lấy hộp bαo ©αo sυ nhét dưới gối.
Đào Đào tắm cho Bánh Sữa Nhỏ xong, lau khô tóc và mặc đồ ngủ cho con, sau đó mở cửa phòng tắm nói: “Bảo ba thoa kem cho con, thoa xong thì dỗ con ngủ."
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu, “Dạ.” Sau khi ra khỏi phòng tắm, nó lập tức đi tìm ba, truyền lệnh của mẹ xuống.
Nhận được mệnh lệnh, Trình Quý Hằng đưa con gái đến phòng ngủ năm xưa của Đào Đào. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thoa kem dưỡng da cho con, nhưng cách làm vẫn cẩu thả và thô lỗ như trước, đúng với lời miêu tả của Đào Đào – y như đánh bóng giày. Thoa kem xong hắn đọc truyện cho tới khi con bé ngủ thϊếp đi.
Bánh Sữa Nhỏ sáng nay dậy rất sớm, ngủ trưa chẳng bao lâu, buổi chiều còn đi leo núi. Con bé cứ nói là không buồn ngủ, nhưng chưa đọc hết quyển truyện thì nó đã ngủ say.
Sau khi trẻ con ngủ, người lớn thích làm gì thì làm.
Đào Đào vẫn chưa tắm xong.
Con gái ngủ sớm, kế hoạch của hắn tiến hành suôn sẻ hơn dự định. Nếu hắn không tranh thủ thời gian thì quá có lỗi với sự hợp tác của con bé.
Nghĩ vậy hắn đi vào phòng ngủ, nhanh chóng cởϊ qυầи áo, chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh eo rồi đi tới phòng tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Trình Quý Hằng không đi thẳng vào mà gõ cửa trước. Tiếng gõ cửa chậm rãi nhẹ nhàng, nghe có vẻ rất lịch sự.
Đào Đào không cần nghĩ cũng biết là ai. Cô hồi hộp hỏi: “Có chuyện gì?"
Trình Quý Hằng rất nghiêm túc, “Phục vụ tại phòng.”
Đào Đào: “...”
Sao hắn có thể lưu manh như vậy?
Cô xấu hổ nói: “Không cần!"
Ngay sau đó cánh cửa được mở ra. Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc bước vào phòng tắm, khóa cửa lại sau lưng.
Đào Đào không ngờ hắn cứ như vậy mà vào. Cô thẹn đến mức khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì nước nóng lại càng đỏ hơn.
Máy sưởi trên trần nhà tỏa sáng như một mặt trời nhỏ. Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao hơn, giống như một chiếc nồi hấp.
Dưới ánh sáng đó, Đào Đào cảm thấy từng tấc da thịt trên cơ thể mình đều bị phơi bày, không còn nơi nào để trốn.
Đây là lần đầu tiên trong căn phòng sáng, cũng là lần đầu tiên trong phòng tắm. Cô như trở về thời con gái, làn da trắng ngần ửng hồng lên, mặt đỏ đến tận mang tai.
Trình Quý Hằng nhìn chằm chằm thân thể ướt sũng của quả đào, ánh mắt thâm trầm giống như dã thú đang theo dõi con mồi. Hắn nhấn rõ từng chữ: “Em nhất định cần."
Giọng nói hắn nóng bỏng, vừa trầm thấp vừa khàn đυ.c. Yết hầu khẽ lay động.
Hắn tiến về phía cô. Đào Đào xấu hổ đến mức không biết nhìn vào đâu.
Hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Thân hình cao lớn, ngực rộng săn chắc, cơ bụng như tạc, đường nhân ngư rõ nét, vòng eo trông rất… có lực.
Đào Đào hoàn toàn không có sức phản kháng, cơ thể và tim co thắt như bị tiêm một loại thuốc cực mạnh, mạnh đến mức cô không thể cử động được.
Trình Quý Hằng đứng trước mặt cô, nắm lấy tay cô đặt lên mép khăn tắm, khẽ cười: “Có gì phải xấu hổ?”
Chiếc khăn tắm đã căng phồng lên.
Ngón tay Đào Đào cứng đờ, run rẩy như bị chuột rút. Cô cẩn thận nắm lấy chiếc khăn, hít một hơi thật sâu rồi cởi bỏ tấm che duy nhất trên người hắn.
Lúc này mặt cô càng đỏ hơn. Cô ngượng ngùng ngước mắt lên, lại bắt gặp ánh mắt của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh nóng rực như ẩn chứa ngọn lửa vô hình.
Đào Đào sững người một lúc. Cô như bị ma nhập, vô thức kiễng chân hôn lên môi hắn. Chỉ là nụ hôn phớt qua, nhưng mang theo tất cả sự lưu luyến và tình yêu mãnh liệt.
Trình Quý Hằng cắn vào môi cô, vòng tay quanh eo cô, khóa chặt cơ thể cô vào người hắn.
Nụ hôn cuồng nhiệt mất hết kiềm chế, cuồn cuộn như dòng nước xoáy. Phòng tắm tràn ngập hơi nước. Nước nóng hòa lẫn mồ hôi.
Đào Đào bị ấn vào tường. Trình Quý Hằng ngồi quỳ trước mặt cô.
Hai má cô đỏ bừng, chiếc cổ thon dài ngửa hết mức, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, mắt nhắm nghiền, hàng mi run rẩy.
Thân thể cô cũng đang run rẩy.
Đào Đào chới với, cố nắm lấy thứ gì đó nhưng không được. Tay cô quơ trúng vòi nước, khiến nước trong vòi sen càng đổ xuống nhiều hơn.
Cuối cùng, cô túm lấy tóc hắn.
Vòi sen mới được thay, máy nước nóng cũng vậy. Nhiệt độ của nước dường như càng lúc càng cao, nước chảy càng lúc càng mạnh. Cơn sóng lớn ập đến và nhấn chìm Đào Đào.
Chân Đào Đào mềm nhũn, gần như ngã quỵ. Trình Quý Hằng đứng dậy, một tay ôm lấy eo cô, tay kia nhấc một chân cô lên.
Đào Đào vòng tay qua cổ hắn như muốn tìm một điểm tựa giữa sóng to gió lớn. Cô rải những nụ hôn lên má hắn, âu yếm nói: “Chúng ta có em bé đi. Chờ đến mùa hè này, tháng 8 cũng tốt.”
Trình Quý Hằng khàn giọng, “Nghe lời em hết."
Đào Đào giải thích: “Mang thai vào tháng 8 sẽ không ảnh hưởng đến việc em thi tuyển nghiên cứu sinh. Tháng 6 sinh con cũng không ảnh hưởng đến phỏng vấn và khai giảng vào tháng 9. Anh thấy có được không?”
Trình Quý Hằng cười bất lực, “Em đã có tính toán rồi, còn hỏi anh làm gì?"
Đào Đào bá đạo nói: “Dù sao cũng phải hỏi anh cho có lệ.”
Trình Quý Hằng cưng chiều nói: “Anh đương nhiên không phản đối, trong nhà này người có quyền quyết định là em."
Đào Đào khá hài lòng, lại hôn lên má hắn: “Chúng ta sinh em gái cho Bánh Sữa Nhỏ.”
Trình Quý Hằng trầm mặc một lúc, rồi nói: “Sao không thể là em trai? Anh không định có thêm con gái."
Đào Đào: “Tại sao?” Hắn thích con gái như vậy, cô tưởng hắn nhất định muốn một đứa nữa.
Trình Quý Hằng nói thật: “Nghĩ đến sau này con đi lấy chồng, lòng anh rất đau. Một đứa con gái là đủ rồi. Phải gả con hai lần, em muốn lấy mạng của anh sao?"
Con gái là báu vật của người cha. Gả con đi chẳng khác gì xẻo miếng thịt trên người hắn.
Đào Đào vừa thấy tội cho hắn, vừa muốn cười to, “Sau khi lấy chồng nó vẫn là con gái anh.”
Trình Quý Hằng: “Chỉ lời cho thằng nhóc kia.”
Đào Đào nhẹ nhàng chọc chọc chóp mũi hắn, “Hiện tại cũng lời cho anh.”
Trình Quý Hằng nhướng mày nói: “Anh chiếm lời dựa vào năng lực của chính mình.” Nói xong hắn liền nhấc chân kia của cô lên.
Nhanh như chớp Đào Đào lơ lửng trên không. Cô như một con gấu túi, hai chân quấn chặt quanh eo hắn, ngón chân cong lên, "Anh là đồ lưu manh không hơn không kém!"
Trình Quý Hằng cũng không vì vậy mà dừng lại, “Em hứa tối nay sẽ cho anh ăn, bây giờ anh ăn đây."
Đào Đào: “...”