Trêu Đùa Em

Chương 7: Lời thề

Sau một hồi nỉ non đòi về, bé con quyết định ôm chặt lấy ba mình không buông. Cơ thể em thi thoảng nấc nhẹ cho thấy bé con vẫn còn chút sợ hãi lẫn ủy khuất khi gặp phải kẻ ngang ngược này.

Kẻ ngồi người đứng, Tris đứng ngồi không yên vì thằng nhóc quỷ này. Ông vừa thấy thương, vừa không biết cách phải dỗ dành tinh linh nhỏ, sợ tay chân mình lóng ngóng, bước tới sẽ làm bé con sợ thêm.

Ngược lại ai kia như dần mất kiên nhẫn. Đôi mắt chăm chú nhìn em, nhưng hàng mày chau lại một nhiều. Đôi chân khẽ động, Tyler sải từng bước dài đến gần em.

Thấy nhóc con nhà mình lại bắt đầu táy máy, Tris vội đưa tay túm cổ con mình, ngặt nỗi thằng bé phản ứng quá nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện đã đứng cạnh người ông thương từ bao giờ. Ông cau mày, nghiến răng cố không làm ầm trước khung cảnh đang yên bình, thì chợt thấy Tyler vươn tay chạm nhẹ vào bàn tay trắng nhỏ đang níu lấy ống tay áo ba mình, người nhỏ lại không hề hay biết mà để mặc cho hắn cầm.

Tay mân mê, bóp nhẹ bàn tay đầy thịt. Bé con tuy ốm yếu, nhưng những chỗ cần có thịt thì vẫn có, gò má mum múp cùng bắp đùi như tràn ra khỏi đôi tất cao khi mặc quần ngắn của em làm ai kia như con sói nhìn chằm chằm vào món thịt tươi sống đang lảng vảng trước mặt.

Từng động tác vỗ về nhẹ nơi tay và lưng, làm em bé có chút buồn ngủ. Tiếng nấc nhẹ dần im bặt, thay bằng từng tiếng thở đều nhè nhẹ. Trong mơ màng, em bất giác ôm chặt lấy bàn tay Tyler, cậu nhóc mừng rơn ngước nhìn ba em. Chất giọng tuôn ra từ miệng không phải thứ ngôn ngữ xa lạ nữa, mà là thứ tiếng ông nghe hằng ngày, hắn nói không hề vấp váp, ngược lại vô cùng trôi chảy hớn hở hỏi ý ông, đôi mắt sáng rực đầy vẻ hưng phấn.

"Em ôm tay con, em thích con đấy. Con ôm em được không ạ?. Con hứa sẽ không làm em đau"

Nhìn vào mắt đứa trẻ, suy nghĩ hồi lâu, ông nhờ quản gia lấy chăn mền, cùng hai chiếc gối nhỏ. Sàn được trải thảm dày để tránh lạnh, ôm bé con đặt lên thảm, ông nhẹ vỗ chỗ bên cạnh, như ngầm đồng ý cho nhóc quỷ này nằm bên cạnh bé con đáng yêu nhà ông.

"Em mệt nên ngủ rồi, khi khác chú cho con bồng em nhé. Em nhà chú rất yếu ớt, rất dễ bị bệnh, con có thể chăm sóc cho em không?."

"Chăm em sẽ phải nhường nhịn em, dù tức giận vẫn phải ôm em vỗ về, không được làm đau em, hay để người khác tổn thương em. Chăm em vô cùng khó, con có thể không?"

"Nếu không được, thì sau này em sẽ không qua đây nữa. Vì chú thương em, nhưng con lại làm đau em, làm em khóc, nên chú sẽ không cho con gặp em nữa. Vì chú thương em, nên chú bảo vệ em, đó là trách nhiệm của chú"

Ông nói rõ ràng, từng câu nói như mũi tên đâm thẳng vào tim Tyler. Hắn vốn biết em nhỏ sợ mình, luôn trốn tránh mỗi khi thấy mình, nhưng hắn cũng không kìm được muốn chọc ghẹo em, muốn em luôn nằm trong vòng tay hắn, đùa giỡn với hắn. Nhưng hắn cũng vô cùng sợ mất em, cứ nghĩ tới việc mỗi ngày không được gặp em, Tyler đều thất vọng cùng tức giận, tâm trạng cứ lên xuống thất thường làm hắn luôn trong trạng thái dễ cáu. Cứ tích tụ dần và hôm nay hắn cứ thế xả hết lên người em nhỏ.

Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, hắn nhìn ông trịnh trọng đặt lời thề

"Cháu trông em được, chú đừng dắt em đi"

Với Tyler việc mất em còn quan trọng hơn gấp trăm lần việc phải kiềm hãm tính cách thất thường của mình.

Nên hắn chịu đựng.