Trong lúc nói chuyện, khóe miệng của cô không giấu được để lộ một ý cười châm chọc.
Bảy chị em của cô, ra đời gần tiết khí nào, thì lấy tên đó.
Mùa hè thì đặt tên là mùa hè, mùa xuân thì đặt tên là mùa xuân. Nhưng mà riêng em trai của cô thì tuyệt đối không được qua loa như vậy, thậm chí khi mẹ cô vừa mới sinh, ba cô đã xuống tận nhà của bà lão Trương, đặc biệt đi tìm người đặt tên cho hắn.
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong mắt của Tần Kinh Trập không khỏi hiện lên một tia lãnh ý.
Nhưng mà người phụ nữ lớn tuổi kia thì lại như không nhận ra vẻ mặt của cô, tiếp tục nói: "Tôi họ Ngô, nhà tôi ở tòa nhà đó, lát nữa cháu đến nhà tôi ăn cơm đi!"
Tần Kinh Trập nghe vậy liền lập tức lắc đầu: "Không cần, không cần!”
Không đợi dì Ngô nói thêm gì nữa, thì quản sự đã tới kêu mọi người tiếp tục làm việc.
Các cô làm việc một ngày tám tiếng, buổi sáng bốn tiếng rưỡi, buổi trưa có thể nghỉ ngơi một lát, buổi chiều ba tiếng rưỡi.
Sau khi có chút thức ăn vào bụng, thân thể của Tần Kinh Trập cũng có khí lực hơn, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn lúc sáng.
Đợi khi mặt trời treo lên cao, quản sự đến bảo các cô trở về ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục tới đây làm việc.
Tần Kinh Trập được dì Ngô nhiệt tình đưa về nhà ăn cơm.
Đứng trước cửa tòa nhà nhỏ xinh đẹp của dì Ngô, cô có chút không được thoải mái.
Dì Ngô cũng nhìn ra được sự mất tự nhiên của cô, vì thế bà liền nắm tay kéo cô vào sân: "Đừng ngại, chỉ ăn một bữa cơm thôi!”
Cái sân rất lớn, vườn hoa hồ nước…. cái gì cần có đều có.
Ánh mắt Tần Kinh Trập không ngừng quan sát xung quanh, từ chiếc ô tô nhỏ màu đen đến chiếc xe máy, tất cả những đồ vật này cô chưa từng được thấy bao giờ, vì thế tâm tình có chút không thể kiềm chế được.
Đây quả nhiên là một gia đình giàu có!
Con trai của dì Ngô lúc này đang nấu cơm trong bếp.
Tần Kinh Trập đứng ở cửa sổ nhìn người đàn ông trẻ tuổi bận rộn bên bếp lửa, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Ở trong thôn bọn cô, việc nhà tựa như chính là thiên hạ của phụ nữ, đây là chuyện phụ nữ phải làm, đàn ông tuyệt đối không thể động đến.
Tuy đàn ông và phụ nữ đều phải xuống đồng làm việc, nhưng người đàn ông sau khi trở về nhà thì lại giống như là ông chủ lớn vậy, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, còn những người phụ nữ như các cô thì phải bận rộn nấu cơm, hầu hạ một nhà già trẻ lớn nhỏ.
"Kinh Trập, đứng phát ngốc cái gì đó, mau rửa tay rồi vào nhà ngồi đi."
Tần Kinh Trập được dì Ngô nhiệt tình dẫn đi rửa tay.
Nhìn thấy dì ấy vặn vòi nước một cái liền có nước chảy ra, Tần Kinh Trập không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Nước sinh hoạt hằng ngày của thôn cô lúc trước đều là đến sông lấy lên, hoặc là từ các giếng đào, nào có được thuận tiện như nhà của dì Ngô vậy.
Rửa tay xong, cô đi theo dì Ngô vào phòng khách. Nhìn căn phòng được trang hoàng cẩn thận, sau đó lại nhìn đến bộ dáng dơ bẩn của mình, cô nhất thời có chút do dự.
“Không có việc gì, cháu cứ coi đây như nhà mình!" Thím Ngô cười nói.