Hơn nửa đêm, cửa phòng Trương Hiểu bị gõ, bên ngoài là giám đốc khách sạn và hai nhân viên chính phủ tới đăng ký danh sách tạm trú.
Cô lấy thẻ căn cước ra đăng ký, đối phương quét thẻ căn cước xong liền hỏi: “Trên đây biểu hiện cô đang thường trú tại địa chỉ ở chung cư XX, vì sao lại ở khách sạn?”
Trương Hiểu bình tĩnh mà nói: “Bạn trai tôi kéo theo một đám người nhà ở dưới quê lên ở chung, tôi và bọn họ ở chung không hợp, nên dọn ra ở riêng.”
Đối phương nhưng thật ra không có hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô ở một mình nhớ chú ý an toàn.
Đồng thời còn thông báo cho cô tin tức mới nhất, ở gần khách sạn, có 5 siêu thị có bán đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, nếu có nhu cầu có thể mang theo thẻ căn cước đi mua đồ.
Đóng cửa lại, Trương Hiểu thở phào nhẹ nhõm, phát hiện sau lưng mình đều đổ mồ hôi hột.
Bộ máy Chính phủ hành động, quả nhiên là không giống nhau, may mắn ban ngày cô đã mua không ít đồ vật trữ ở trong không gian, bằng không hiện tại càng không dễ mua.
Cô mặc áo khoác vào, mang theo thẻ căn cước cùng ví tiền, đi một siêu thị có bán đồ dùng sinh hoạt mua đồ.
Nơi này cách khách sạn không xa, vốn dĩ là siêu thị 5 tầng, hiện tại siêu thị này đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài siêu thị dựng lều lớn, từng thùng từng thùng hàng hóa xếp chồng bên dưới lều lớn, có mấy anh chiến sĩ đang đứng gác, dáng vẻ vác súng lên vai, đạn lên nòng sẵn, mọi người đều không dám có bất mãn, đều thành thành thật thật mà đi xếp hàng.
Đội ngũ còn khá dài, mỗi lần chỉ cho 30 người vào siêu thị, năm phút cho một đợt vào.
Trương Hiểu xếp hàng nửa tiếng đồng hồ rốt cuộc chờ đến lượt mình, vào siêu thị cô quét một vòng, sản phẩm rất đầy đủ, cũng không có tăng giá, vẫn là giá cũ.
Nhưng mua sắm lương thực, dù là sống hay chín, một tấm thẻ căn cước không thể mua quá mười cân, mua sắm trái cây rau dưa không thể vượt qua 3 cân, hàng tươi sống không thể vượt quá 2 cân, nước suối dùng để uống, không thể vượt quá 5 lít.
Cân (*):1 cân ở Trung Quốc sẽ bằng 596,8g Việt Nam. Mà 1kg = 1000 gam nên 1 cân Trung Quốc sẽ ứng với 0,5968 kg Việt Nam.
5 lít tuy rằng hơi ít, nhưng hiện tại lại không có cắt nước, mọi người hoàn toàn có thể độn nước nấu nước uống, cũng không cảm thấy bất mãn.
Còn các sản phẩm sinh hoạt khác, cũng đều là giới hạn mua.
Xem ra, hiện tại chính phủ chủ yếu là bảo đảm mỗi người, mỗi một hộ trong nhà đều có thể có vật tư cố định để duy trì sinh hoạt.
Trương Hiểu dùng hạn mức cao nhất để mua sắm, lúc cô đi ea, trong tay tràn đầy hai túi lớn, bình thường mà nói, nhiều đồ như vậy, đủ một người ăn hơn mười ngày.
Đội ngũ xếp hàng càng lúc càng dài, người xếp hàng phía sau nhìn mỗi người ra tới, trong tay xách từng túi căng phồng, liền rất lo lắng.
“Mỗi người mua nhiều như vậy, sẽ không đến lượt chúng ta thì hết hàng đi?”
“Đã kêu anh đi xếp hàng từ sớm anh lại không nghe.”
“Không phải nhà vẫn còn gạo sao?”
“Có thì có, nhưng mua một chút cũng không sai!”
Cũng may không bao lâu, vài chiếc xe tải lớn chạy tới, nhìn từ trên xe nâng xuống dưới từng thùng từng thùng vật tư, mọi người yên tâm không ít.
Nhà họ Bạc.
Nơi này đang thu dọn đồ đạc suốt đêm.
Mẹ Bạc chần chờ nói: “Đi thật à, không phải quân đội đã vào thành rồi sao?”
Bạc Mộ Thành nói: “Nguyên nhân chính là vì quân đội vào thành, mới phải đi, một khi ngày mai thật sự có mưa, kế tiếp, người dân Hải Thị nhất định sẽ từng nhóm rời khỏi nơi này. Cả ngàn vạn người, di dời trong mưa to liên miên, loại di dời quy mô cỡ lớn thế này, lúc di dời sẽ gặp rất nhiều khó khăn, hiện tại có thể đi thì phải mau đi thôi, cũng coi như giúp Chính phủ giảm bớt gánh nặng.”
Trên thực tế, hiện tại sân bay, tàu điện ngầm, ga tàu lửa đều tạm thời bị quá tải, trên đường cao tốc tất cả đều là xe rời khỏi Hải Thị.
Chính phủ cũng không ngăn cản mọi người rời khỏi Hải Thị, chỉ cần khi rời đi không mang theo quá nhiều vật tư, thậm chí hy vọng có nhiều người rời đi, cũng vì giảm bớt gánh nặng cho nguy cơ sắp tới khi mưa to kéo đến.
Cha Bạc nói với vợ: “Em cũng đừng chậm trễ thời gian, mau thu dọn đồ cho tốt, một thời gian dài anh và con không có khả năng đi theo em, đừng đến lúc đó đã quên cái này lại quên cái kia.”
Bạc Mộ Thành nói với cha: “Kỷ Hòa đã lấy được miếng đất ở vùng tây bộ, nghe nói, chiều nay Chính phủ đã bắt đầu xây dựng căn cứ tị nạn ở khu vực tây bộ, sau khi cha tới bên kia, phải lập tức hành động, xây dựng chi nhánh công ty thành đại bản doanh của chúng ta.”
Cha Bạc: “Chính phủ sẽ cho phép sao? Màn trời nhắc tới quần hùng tranh bá, Chính phủ sẽ rất mẫn cảm về phương diện này, sẽ không cho phép cá nhân phát triển thế lực.”