Ngụy Cảnh Hòa nhìn những chiếc bánh bao trắng tinh mềm xốp liền biết được làm từ bột mịn thượng hạng, người cho cũng rất hào phóng, bánh to thế này mà cho đến bốn cái.
Ngụy Cảnh Hòa lấy từng chiếc bánh bao đặt lên bàn, chạm vào tay thì mềm mịn, còn ấm nóng, mỗi chiếc to bằng bàn tay hắn.
"Cha một cái, đại quan thúc thúc một cái..." Bình An nhét một chiếc vào tay cha, rồi lại lấy một chiếc chạy lon ton đến cho Chiến Chỉ Qua.
Chiến Chỉ Qua đón lấy, trên bánh bao trắng tinh còn in dấu tay nhỏ của đứa trẻ, nhưng hắn ta lại cảm thấy vô cùng trân quý.
Hắn ta từng thấy những đứa trẻ bằng tuổi Bình An đánh nhau chỉ vì một củ rễ cây có thể ăn được. Không phải Bình An không hiểu giá trị của thức ăn, mà vì bé vẫn giữ được tấm lòng trẻ thơ, biết ai đối xử tốt với mình thì mình cũng đối xử tốt lại.
Bình An trèo lên đùi cha, nhìn hai chiếc bánh bao còn lại trên bàn, lấy một chiếc: "Cho đại bá."
Rồi cầm chiếc còn lại, ngồi trong lòng cha há miệng định ăn.
"Bình An, thế phần của thúc thúc đâu?" Thạch Hổ trừng mắt trêu bé.
Bình An nhanh nhẹn che bánh bao trong tay lại: "Không có phần của thúc thúc đâu!"
Đôi mắt nhỏ sợ bị cướp mất khiến người xem vừa buồn cười vừa xót xa.
Thạch Hổ còn định trêu tiếp, bị Chiến Chỉ Qua xua tay: "Ngươi về bảo nhà bếp đừng phung phí như thế."
Ai cũng tưởng nhà bếp cho Bình An, nào ngờ nhà bếp cũng ngớ người ra, phung phí ư? Phải có mới phung phí được chứ!
Chiến Chỉ Qua đặt bánh bao xuống bàn, hắn ta không thèm đến nỗi ăn đồ của trẻ con, mấy chiếc bánh này có lẽ là món ngon hiếm hoi mà đứa bé được ăn.
Hắn ta nhìn sang Ngụy Cảnh Hòa, tiếp tục câu chuyện dang dở: "Hiện giờ sông đã cạn, dân chạy nạn ngoài thành tranh thủ lúc chưa khô nên đào hố, chờ nước bùn lắng xuống rồi lấy nước."
Nước đυ.c đến mức không thể tả, nhưng vì sinh tồn biết làm sao được.
"Tiên nữ tỷ tỷ nói sương sớm có thể uống được." Bình An bỗng lên tiếng.
Bé ngồi trong lòng cha, gặm bánh bao, đung đưa chân, hai má phồng lên nhai, trông thật đáng yêu. Những mảnh vụn dính trên ngón tay cũng được bé đưa lên miệng liếʍ sạch, đứa trẻ nhỏ đã biết quý trọng lương thực.
"Bình An phải giúp tiên nữ tỷ tỷ hứng sương sớm." Bình An lại há miệng cắn một miếng to.
Đứa trẻ nhỏ thời cổ, mặc áo vải thô ngắn tay, tết tóc thành bím nhỏ, hai tay nâng chiếc bánh bao trắng to hơn cả khuôn mặt bé gặm.
Ngoài màn hình, An Mịch nở nụ cười từ mẫu, điên cuồng chụp hình, những tấm này có thể làm thành móc khóa xe trang trí.