Ngụy lão đại thấy ngượng thay Lý thị, chôn bên hố phân, sao không giấu trong hố phân luôn đi.
Ngụy gia cũng không chê thối, nhấc mấy bao lương thực lên, nhà nghèo làm gì có thể kén chọn như vậy, huống hồ là năm đói kém.
Tiếp theo, mấy người dùng rơm rạ chất đống đốt con lợn rừng đều hai lần, lông cũng cạo sạch rồi, không có nước xối chỉ có thể tạm vậy cắt thành từng miếng nướng khô, phơi khô, tiện cất giữ, không thì trời nóng thế này giữ không được.
Xưa kia nếu có đủ nước rửa thì lòng lợn vạn lần không vứt đi, hiện giờ không rửa sạch được chỉ có thể đào hố chôn đi.
Cả nhà xử lý xong lợn rừng, mặt trời đã xế tây.
"Thả Lý thị ra đi." Ngụy lão đầu thực hiện lời hứa, lương thực tìm được rồi, người cũng không cần giữ nữa.
Lý thị từ trong phòng đi ra, thấy mặt trời sắp lặn, đúng là lúc nấu cơm, trong nhà không có lương thực không phải phải thả nàng ta ra sao, nàng ta giấu lương thực trước quả thật là đúng.
"Muốn ta giao ra lương thực cũng được, phân gia! Nếu có thể, đoạn thân càng tốt." Lý thị kéo kéo y phục, bước vào nhà chính, vừa mở miệng đã là lời kinh người.
Hai người già Ngụy gia nhìn nàng ta, khó nói thành lời.
Ngụy Cảnh Hòa bế Bình An, dùng khăn ướt lau tay cho bé, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Ngụy lão đại chỉ thấy mặt nóng rát.
Lý thị là người hắn ta kiên quyết cưới khi xưa, trong nhà cha mẹ bao gồm lão nhị đều nói với hắn là nàng ta không phải người tốt, nhưng hắn không chịu nghe, cảm thấy nàng ta nhiều lắm cũng chỉ là lợi hại một chút, cha mẹ hắn hiền lành có lý, đệ đệ đọc sách hiểu lý lẽ, tiểu muội dịu dàng hòa khí, nàng ta gả vào cũng sẽ không sinh sự.
Ban đầu liên tiếp sinh hai đứa con gái, nàng ta không dám làm gì, đợi sinh được Hổ Tử, lại càng lúc càng làm tới, cũng sớm mài mòn sự yêu thích của hắn từng chút một.
Hắn nghĩ đến hai đứa con gái, nghĩ đến thế đạo hiện giờ...
Ngụy lão đại lạnh mặt hỏi Lý thị: "Nàng giấu lương thực ở đâu?"
Hắn nghĩ, nếu nàng ta nói ra, hắn còn có thể mặt dày cầu xin, dẫn nàng ta ra ở riêng, ít nhất cũng phải đợi thế đạo tốt hơn rồi nói.
"Ta đã nói muốn ta giao ra lương thực có thể, đại phòng chúng ta phải phân gia, ta sợ ở lại lâu nữa sẽ bị nó khắc chết!" Lý thị trừng mắt nhìn Bình An đang ngồi trên đùi Ngụy Cảnh Hòa. Sao không có thú dữ nào cắn chết nó! Xem kìa, ai vào năm đói kém chẳng vàng vọt gầy còm, chỉ mình nó trắng trẻo mịn màng, mỗi ngày còn phải tốn công bôi bẩn mặt.