Đại Nha và Nhị Nha gật đầu mạnh mẽ, nói ra thì có người cướp mất, bọn họ đâu có ngốc.
"Đại ca, việc đào củ mài không gấp, việc cấp bách là đi xử lý con lợn rừng." Ngụy Cảnh Hòa nhắc nhở Ngụy lão đại đừng quên con lợn rừng giấu sau nhà, trời nóng vẫn nên xử lý nhanh thì tốt.
"Cái gì? Các con còn mang lợn rừng về luôn à?"
Ngụy lão thái và Ngụy lão đầu trợn tròn mắt, tưởng toàn chuyện phiền lòng, không ngờ chuyện vui cứ đến liên tiếp.
Ngụy Cảnh Hòa gật đầu, kể lại chuyện Bình An gặp lợn rừng và được người cứu.
Ngụy lão đầu nhăn mày: "Nếu thật là người của Trấn Quốc Công, chứng tỏ Hoàng Thượng chưa từ bỏ kinh thành, vậy chúng ta còn phải chạy nạn nữa không?"
Ngụy Cảnh Hòa xoa xoa đầu Bình An: "Cha, chuyện này để sau bàn tiếp, trước hết xử lý lợn rừng đã."
Ngụy lão đầu nghe hắn nói vậy thì biết trong lòng hắn đã có chủ ý, cũng phấn chấn lên: "Đi đi, mau đi xem nào."
"Nước uống còn không đủ thì đừng đun nữa, gϊếŧ xong dùng lửa đốt lông lợn, đốt xong cạo lông đi, cứ xử lý ngay sau nhà." Ngụy lão thái vừa nghĩ đã sắp xếp.
Ba nam nhân tự nhiên không có ý kiến, Ngụy lão đại và Ngụy lão đầu cầm đồ nghề đi ra.
Ngụy Cảnh Hòa nắm tay Bình An đi sau.
"Đại Nha Nhị Nha ở lại trông nhà, đặc biệt trông chừng mẹ của các cháu, lương thực nhà ta đều bị nó giấu đi, nó mà chạy thì cả nhà đều phải đói bụng. Nếu nó còn biết mình là mẹ các cháu, thì nên sớm khai ra lương thực ở đâu." Ngụy lão thái dặn dò Đại Nha Nhị Nha một hồi, sau đó, lại nghiêm khắc dặn dò: "Chuyện lợn rừng và củ mài không được cho mẹ các cháu biết, không thì bà lột da các cháu, hiểu không?"
Đại Nha và Nhị Nha nghiêm túc gật đầu: "Dạ, cháu biết rồi nãi nãi."
[Nhà nhóc con hết lương thực rồi, có nên giúp nhóc con tìm ra lương thực bị giấu không]
WeChat có tin nhắn đến, An Mịch vừa định thoát game thì có nhiệm vụ.
Con nhỏ đói bụng là chuyện lớn, An Mịch nhanh tay chọn [Đồng ý]
[Đếm ngược năm phút, qua thời gian không chờ]
An Mịch dừng tay, đâu phải lúc sống chết, sao lại đếm ngược?
Thôi được, năm đói kém, không có lương thực cũng như không có mạng.
"Cha, bế con." Vừa ra khỏi cửa, Bình An đã giơ tay đòi bế.
"Sao lại làm nũng thế này." Ngụy Cảnh Hòa nói vậy nhưng vẫn bế bé lên.
Bình An thuần thục ôm lấy cổ, từ trong hộp báu trong đầu lấy ra viên kẹo muốn cho cha: "Cha, ăn đi."