Ta Ở Cổ Đại Có Đứa Con

Chương 21

"Này Lý thị, ngươi giữ mồm miệng cho sạch sẽ! Đồ là ta mang về cho Bình An." Ngụy Cảnh Hòa ôm lấy Bình An đang run rẩy, sắc mặt lạnh như nước, chẳng thèm gọi đại tẩu nữa.

Lý thị đầu tiên là bị dọa sợ, sau đó lại chỉ vào hắn mà mắng: "Ngươi làm nhị thúc mà ác thế, để con... con nhỏ mang đồ có độc về cho cháu gái ăn!"

"Lão đại, kéo nó ra ngoài, nhốt vào phòng, khi nào khai ra lương thực giấu ở đâu thì khi ấy mới thả." Ngụy lão đầu vung tay bảo Ngụy lão đại mau kéo người đi, nhìn mà chán ngán.

Ngụy lão đại cúi đầu, lặng lẽ tiến lên bịt miệng Lý thị, trực tiếp lôi người ra ngoài.

Hết kẻ quấy rối, Ngụy Cảnh Hòa buông Bình An ra, tiến lên định móc họng Nhị Nha cho nôn.

Nhị Nha vất vả lắm mới có chút đồ lấp đầy bụng, sao chịu nôn ra, vặn vẹo người không chịu hợp tác.

"Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, còn muốn sống không, mau nôn ra!" Ngụy lão thái tức đến mức muốn tát nó một cái.

"Con đưa Nhị Nha đến huyện." Ngụy Cảnh Hòa lập tức quyết định, không nói vật ấy là do hắn bảo Bình An mang về, chỉ nói hắn là thúc thúc của Nhị Nha cũng không thể không quản.

"Con không đi! Con không đi! Hu hu... nhị thúc, con không muốn nôn ra." Nhị Nha không chịu, cô bé vất vả lắm mới được ăn chút đồ lấp bụng, mà còn ngon như vậy, sao có thể nôn ra được.

Ngụy lão đầu thấy cô bé nhảy nhót tung tăng, trên mặt cũng chẳng thấy gì khác thường, bèn nói: "Xem nó cũng không giống có chuyện gì, cứ xem thêm đã."

Ngụy Cảnh Hòa nhìn về phía Ngụy lão đại vừa nhốt xong Lý thị trở về: "Đại ca, huynh hỏi kỹ xem Nhị Nha có chỗ nào không thoải mái không."

Ngụy lão đại nghiêm mặt kéo Nhị Nha lại: "Sao con có thể ăn bậy thế, mau nói với cha xem không thoải mái ở đâu!"

Nhị Nha vẫn sợ người cha này, cô bé lắc đầu lia lịa, vặn người thoát ra, chạy đến xem nãi nãi định đổ đồ đi, mắt cứ dính chặt vào đó.

"Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?" Ngụy lão thái thấy nó đứng im, bực bội kéo nó một cái.

Nhị Nha liếʍ môi, mắt dán vào nồi đất: "Con còn muốn ăn."

Mọi người: ...

"Trong nhà tuy không ăn no, nhưng cũng chưa đến mức để cháu đói đến nỗi phải ăn cả rễ cây có độc." Ngụy lão thái đặt mạnh nồi đất xuống, nghiêm mặt dạy dỗ.

Ngụy Cảnh Hòa lúc này chợt nhớ ra một chuyện, hắn cầm đoạn rễ trong tay Bình An, nhẹ nhàng bóp ra, bên trong lại là chất thịt dẻo.