Ta Ở Cổ Đại Có Đứa Con

Chương 10: Hệ thống thăng cấp 1

Trò chơi này còn có nội dung cốt truyện rất chi tiết nha, chờ Bình An về đến nhà, cô lại chỉ đạo chỉ đạo Bình An phát hiện giá trị của củ mài đi.

【 chúc mừng người chơi thăng cấp, đạt được một phần quà tặng khen thưởng thăng cấp. Thành công cứu vớt nhóc con, đạt được 10 tích phân 】

An Mịch click mở giao diện cá nhân, cấp bậc từ 0 biến thành 1, chỗ tích phân cũng không còn là 0, mà là 13, được tặng thêm 3 tích phân do cô đã an ủi nhóc con, nhắc nhở nhóc con về lợn rừng, và phát hiện củ mài.

Hệ thống này moi thật!

An Mịch gấp không chờ nổi muốn biết phần thưởng là gì, cô kéo xuống, trên giao diện trừ bỏ phần thưởng đạt được cứu viện, lại nhiều ra một ô vuông, trong ô vuông chính là phần thưởng cô đạt được khi thăng cấp.

Cô click mở phần thưởng, cư nhiên là bộ sưu tập Vượng Vượng!

Trong phần thưởng bao gồm bánh tuyết Vượng Vượng, kẹo sữa Vượng Tử, bánh bao nhỏ Vượng Tử, thạch trái cây Vượng Vượng, bánh sữa bò Vượng Tử, sữa bò Vượng Tử, bánh tô Vượng Vượng, kẹo dẻo Vượng Vượng...

Hiển nhiên, đây là dùng để đầu uy nhóc con.

An Mịch lại click mở thương thành, lần này thương thành giải khóa một thứ, là một bình kẹo, dùng vải dầu đóng gói, một cục kẹo trị giá 10 tích phân.

An Mịch:……

Đột nhiên cảm thấy chính mình nghèo quá đi thôi, từ trong miệng lợn rừng cứu nhóc con mới được 10 tích phân, 10 tích phân mới có thể đổi được một cục kẹo.

Trò chơi này quá hà khắc rồi! Tuyệt đối là trò chơi tệ nhất trong các trò chơi bởi vì không cho phép người chơi nạp tiền mà bị mắng!

An Mịch lại đi xem điều kiện thăng cấp, 10 tích phân thăng lên cấp 1, sau này muốn thăng cấp thì cần phải tăng gấp mười lần.

Vô luận là phần thưởng thăng cấp, hay là mua mua mua đều phải dựa vào tích phân, theo tính keo kiệt của trò chơi này, mỗi lần cho tích phần chỉ ít ỏi vài điểm, thì tới khi nào cô mới có thể thực hiện mộng tưởng hào khí mà dưỡng nhóc con đây a!

Trong lúc cô mở phần thưởng, trong trò chơi, hai người lớn đã đem lợn rừng xuống núi giấu sau đống củi ở phía sau phòng.

Ngụy Cảnh Hòa ôm Bình An trở về nhà, trên đường vẫn như cũ không thấy bất cứ ai.

Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không có ai tới xem, ngoại trừ nằm trong nhà không nghĩ nhúc nhích, mấu chốt ở chỗ nhà họ Ngụy ở nơi quá hẻo lánh, lại là gia đình ngoại lai, chỉ là thuê phòng ở, ngay cả hộ tịch cũng chưa dừng ở Thôn Đại Khê.

Bởi vì trở về muốn xử lý Lý thị, tâm tình hai người Ngụy Cảnh Hòa đều rất trầm trọng.