Ta Ở Cổ Đại Có Đứa Con

Chương 8: Tìm được củ mài

Bé dùng tay nhỏ tùy ý lấy đất lấp lên người lợn rừng chơi, không nghĩ tới bào đất một hồi, liền bào ra một món đồ.

【 phát hiện củ mài (*), có nhắc nhở nhóc con thu hoạch củ mài hay không 】

Củ mài hay còn đươc gọi là Hoài Sơn trong Đông y là một loại thực phẩm có chứa nhiều thành phần dinh dưỡng thiết yếu. Theo nghiên cứu, hơn 50% thành phần của củ mài là tinh bột. Ngoài ra, củ mài còn chứa hàm lượng lipid, protein và chất nhầy cao. Chính vì vậy, củ mài còn được dùng như một loại lương thực trong thời đói. Củ mài còn chứa hàm lượng allantoin dồi dào. Chất này có khả năng thúc đẩy sự phát triển của các mô khỏe mạnh và rút ngắn thời gian chữa lành vết thương. Theo Đông y, củ mài là loại thuốc có vị ngọt, tính bình, có tác dụng bổ tỳ vị, ích tâm phế, bổ thận. Củ mài thường được sử dụng như một loại thuốc dùng cho người mất khẩu vị, chán ăn, hen suyễn, ho khan, tiểu đường. Ngoài ra, đây còn là một loại thuốc bổ ngũ tạng, mạnh gân xương, chữa suy nhược cơ thể, mỏi lưng, chóng mặt,... Củ mài không chỉ giúp điều trị các bệnh rối loạn tiêu hóa mà còn tăng cường các loại vi khuẩn đường tiêu hóa. (nguồn vinmec)An Mịch nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, không chờ cô xác nhận 【 Có 】, tiếng Bình An đã vang lên.

“Tiên nữ tỷ tỷ, thuốc!”

An Mịch phóng lớn hố đất Bình An vừa đào, liền nhìn thấy trong hố đất lộ ra món đồ còn bị chôn phân nửa dưới đất, đúng là củ mài.

Cô nhớ hồi nãy mới trả lời câu hỏi vấn đáp có liên quan tới củ mài, giờ lại xuất hiện trong trò chơi, còn nói trùng hợp xuất hiện ở chỗ lợn rừng vừa ngã xuống, chẳng lẽ đây là khen thưởng nhận được sau khi cứu vớt nhóc con sao?

Không đợi An Mịch trả lời, Bình An đã ngồi xổm xuống, dẩu mông nhỏ đào củ mài lên, bé đã từng nhìn thấy cha của Cẩu Đản ở trên núi đào một cây thuốc giống củ cải, đem đi bán có thể mua thật nhiều bánh kẹo cho Cẩu Đản.

Bình An thở hổn hển thở hổn hển đào một hồi, tay nhỏ túm chặt củ mài đang lộ ra bên ngoài bùn đất, bé rút củ mài như đang rút củ cải vậy, hự hự mà dùng sức rút ra, sau đó quăng ngã dập mông.

Bình An mới mặc kệ vừa rồi bị ngã dập mông, vỗ vỗ bùn đất trên củ mài, cao cao giơ lên nửa thanh củ mài hỏi, “Tiên nữ tỷ tỷ, đây là thuốc cho bà nội sao?”

“Bình An, thuốc gì vậy con?”

Ngụy Cảnh Hòa cùng Ngụy lão đại đem lợn rừng gần hai trăm cân nâng lên, nghe được Bình An nói, nhìn về đồ vật bé đang cầm trong tay.

“Bình An, con đang cầm cái gì trong tay vậy? Mau ném xuống! Đồ vật trong núi không thể cầm bậy được.” Ngụy lão đại biết đồ vật trong núi có rất nhiều loại là có độc, chạm vào không được, chạy nhanh làm Bình An ném xuống.

“Là thuốc tiên nữ tỷ tỷ cho bà nội!” Bình An nhận định đây là thuốc tiên nữ tỷ tỷ cho, đem củ mài ôm vào trong ngực, vẻ mặt ai cũng không được đoạt.

Ngụy lão đại đã nhìn thấy nửa củ có đầu đang chảy chất nhầy trong suốt, e sợ đó là nọc độc, vội la lên, “Lão nhị, mau quay trở lại.”

Ngụy Cảnh Hòa buông lợn rừng đang nâng, tiến lên từ trong tay Bình An lấy lại đây nhìn nhìn, da đã bị Bình An cọ phá không ít.

Anh nhìn vẻ mặt nhi tử đang chờ được khen ngợi, cười hỏi, “Ai nói là tiên nữ tỷ tỷ cho?”

“Đại bá nương!” Bình An cho rằng thật sự đã tìm được thuốc rồi, giọng nói trẻ con non nớt đều kích động lên, “Đại bá nương nói chỉ có Bình An có thể làm tiên nữ tỷ tỷ cho thuốc, Bình An thật sự tìm được rồi, đại bá nương không gạt người!”

An Mịch:……

Nếu không phải nhóc con thoạt nhìn thiên chân vô tà, cô đều phải cho rằng nhóc con là một thằng nhóc bạch thiết hắc (*).

“Bạch thiết hắc” là một cụm từ được sử dụng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện, giống như thiên sứ, nhưng bên trong lại tà ác, đen tối và xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.

Nhưng mà, làm được xinh đẹp lắm bé con ạ!

Trong lòng Ngụy lão đại lại trầm trọng vài phần.

Trong lòng Ngụy Cảnh Hòa lửa giận cuồn cuộn, trên mặt không lộ mảy may.